[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
A
2024-12-11 16:58:10
“Dương Dương, sao trông cậu như đang định đi gây chiến thế này?”
Châu Dương Dương thấy người đó liền kìm lại cơn giận, nhanh chóng kể hết đầu đuôi sự việc vừa rồi.
Cô gái lớp múa càng nghe càng thấy khó xử, khóe miệng co giật, nhưng khi thấy bạn mình tức giận đùng đùng muốn đòi lại công bằng cho Trần An Nhiễm, cô vội vàng ngăn cản.
Cô gái ấy sau đó mỉm cười xin lỗi Trần An Nhiễm: “Xin lỗi nhé, hôm nay cô ấy không đi cùng cậu được rồi.”
Nói rồi, cô rút từ quyển sổ ra một phong thư đưa cho Châu Dương Dương: “Trời tối rồi, mai gặp hai người kia rồi giải quyết cũng không muộn. Cậu về trước đọc thư đi.”
Sự chú ý của Châu Dương Dương lập tức bị chuyển hướng. Cô cầm phong thư, quay sang nói với Trần An Nhiễm: “Cậu về trước đi, mai mình sẽ tìm cậu.”
Trần An Nhiễm cười không nổi nữa. Rõ ràng cô gái lớp múa đã đoán được ý đồ của cô.
Dù cô ấy không nói gì, nhưng một khi mình đi khỏi, chắc chắn cô ấy sẽ kể hết mọi chuyện cho Châu Dương Dương!
Chết tiệt thật, Thời Vũ Mộng, cái miệng của cô đúng là không giữ được bí mật! Mới có một ngày mà chuyện của mình đã lan truyền khắp nơi!
Không đúng, Thời Vũ Mộng không có cái đầu để làm chuyện đó.
Trưa nay cô ta còn không quen biết gì với người trong đội múa, thậm chí còn chẳng dám mở lời với ai, sao có thể rêu rao chuyện của mình được?
Là Giang Mạn!
Chắc chắn là cô ta!
Ra tay nhanh thật… Trước đây đúng là mình đã đánh giá thấp cô ta rồi.
Trần An Nhiễm cười gượng, vẫy tay chào Dư Lộ: “Cậu cũng về đi, mình thật sự không sao.”
Chiều nay Dư Lộ đã cãi nhau vài câu với Giang Mạn, không muốn lại gây thêm xích mích, nhưng vẫn lo lắng dặn dò: “Cậu về đừng cãi nhau với bọn họ. Nếu họ còn chửi bới thì nhịn một chút. Đợi đến mai chúng ta cùng đi tìm Đoàn trưởng Chu.”
Trần An Nhiễm gật đầu, quay lưng đi, để lại một bóng dáng đầy cô đơn.
Dư Lộ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.
Chiều nay, Giang Mạn từng bảo cô chờ tờ quân báo ba ngày nữa, dáng vẻ tự tin đến mức khiến cô bắt đầu nghi ngờ lời của Trần An Nhiễm.
Bốn người trở lại ký túc xá, cô gái lớp múa vội vàng kể lại ân oán giữa Giang Mạn và Trần An Nhiễm, cuối cùng gõ lên đầu Châu Dương Dương mà trách: “Lần sau đừng chỉ nghe vài lời đã xông lên làm vật hy sinh cho người ta nữa!”
Châu Dương Dương vừa mở phong thư vừa lẩm bẩm: “Ai biết cô ta là người như thế chứ? Lúc thấy cô ta khóc thảm như vậy, mình cứ tưởng cô ấy thật sự bị bắt nạt. Thôi, dù sao cũng không quen thân gì với ba người mới đến, sau này tránh xa một chút là được.”
Dư Lộ nghe toàn bộ câu chuyện nhưng vẫn khó tin rằng Cố Cảnh Chu lại làm chuyện như thế.
Hôm sau, ôm thái độ nghi ngờ, Dư Lộ gọi điện cho Hàn Minh nhưng lại bị anh mắng cho một trận:
“Đừng nghe lời đồn nhảm nhí! Cảnh Chu bị nhà họ Lục để mắt tới, nếu không thì làm sao một lính văn nghệ nhỏ bé lại khiến anh ấy bị ghi lỗi được? Đừng lo chuyện bao đồng nữa, tập trung hát hò của em đi!”
Dư Lộ bị mắng đến mức không biết giấu mặt đi đâu. Nhưng dường như nhận ra điều đó, Hàn Minh dịu giọng: “Nghe lời anh đi. Ba ngày nữa anh có việc đến Lộc Thành, lúc đó sẽ ghé thăm em.”
Dư Lộ lập tức mỉm cười: “Vâng.”
Giang Mạn không biết những chuyện này, vẫn đều đặn ra sân luyện tập, chăm chỉ rèn luyện các kỹ năng cơ bản.
Thời gian rảnh, cô lén quan sát đoàn trưởng Chu, chờ đợi cơ hội khi không ai chú ý.
Sau khi Dư Lộ trở về, cô ta ngẩng đầu không thèm nhìn Giang Mạn, thái độ với Trần An Nhiễm cũng trở lại như ban đầu, lạnh lùng và xa cách.
Châu Dương Dương thấy người đó liền kìm lại cơn giận, nhanh chóng kể hết đầu đuôi sự việc vừa rồi.
Cô gái lớp múa càng nghe càng thấy khó xử, khóe miệng co giật, nhưng khi thấy bạn mình tức giận đùng đùng muốn đòi lại công bằng cho Trần An Nhiễm, cô vội vàng ngăn cản.
Cô gái ấy sau đó mỉm cười xin lỗi Trần An Nhiễm: “Xin lỗi nhé, hôm nay cô ấy không đi cùng cậu được rồi.”
Nói rồi, cô rút từ quyển sổ ra một phong thư đưa cho Châu Dương Dương: “Trời tối rồi, mai gặp hai người kia rồi giải quyết cũng không muộn. Cậu về trước đọc thư đi.”
Sự chú ý của Châu Dương Dương lập tức bị chuyển hướng. Cô cầm phong thư, quay sang nói với Trần An Nhiễm: “Cậu về trước đi, mai mình sẽ tìm cậu.”
Trần An Nhiễm cười không nổi nữa. Rõ ràng cô gái lớp múa đã đoán được ý đồ của cô.
Dù cô ấy không nói gì, nhưng một khi mình đi khỏi, chắc chắn cô ấy sẽ kể hết mọi chuyện cho Châu Dương Dương!
Chết tiệt thật, Thời Vũ Mộng, cái miệng của cô đúng là không giữ được bí mật! Mới có một ngày mà chuyện của mình đã lan truyền khắp nơi!
Không đúng, Thời Vũ Mộng không có cái đầu để làm chuyện đó.
Trưa nay cô ta còn không quen biết gì với người trong đội múa, thậm chí còn chẳng dám mở lời với ai, sao có thể rêu rao chuyện của mình được?
Là Giang Mạn!
Chắc chắn là cô ta!
Ra tay nhanh thật… Trước đây đúng là mình đã đánh giá thấp cô ta rồi.
Trần An Nhiễm cười gượng, vẫy tay chào Dư Lộ: “Cậu cũng về đi, mình thật sự không sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiều nay Dư Lộ đã cãi nhau vài câu với Giang Mạn, không muốn lại gây thêm xích mích, nhưng vẫn lo lắng dặn dò: “Cậu về đừng cãi nhau với bọn họ. Nếu họ còn chửi bới thì nhịn một chút. Đợi đến mai chúng ta cùng đi tìm Đoàn trưởng Chu.”
Trần An Nhiễm gật đầu, quay lưng đi, để lại một bóng dáng đầy cô đơn.
Dư Lộ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.
Chiều nay, Giang Mạn từng bảo cô chờ tờ quân báo ba ngày nữa, dáng vẻ tự tin đến mức khiến cô bắt đầu nghi ngờ lời của Trần An Nhiễm.
Bốn người trở lại ký túc xá, cô gái lớp múa vội vàng kể lại ân oán giữa Giang Mạn và Trần An Nhiễm, cuối cùng gõ lên đầu Châu Dương Dương mà trách: “Lần sau đừng chỉ nghe vài lời đã xông lên làm vật hy sinh cho người ta nữa!”
Châu Dương Dương vừa mở phong thư vừa lẩm bẩm: “Ai biết cô ta là người như thế chứ? Lúc thấy cô ta khóc thảm như vậy, mình cứ tưởng cô ấy thật sự bị bắt nạt. Thôi, dù sao cũng không quen thân gì với ba người mới đến, sau này tránh xa một chút là được.”
Dư Lộ nghe toàn bộ câu chuyện nhưng vẫn khó tin rằng Cố Cảnh Chu lại làm chuyện như thế.
Hôm sau, ôm thái độ nghi ngờ, Dư Lộ gọi điện cho Hàn Minh nhưng lại bị anh mắng cho một trận:
“Đừng nghe lời đồn nhảm nhí! Cảnh Chu bị nhà họ Lục để mắt tới, nếu không thì làm sao một lính văn nghệ nhỏ bé lại khiến anh ấy bị ghi lỗi được? Đừng lo chuyện bao đồng nữa, tập trung hát hò của em đi!”
Dư Lộ bị mắng đến mức không biết giấu mặt đi đâu. Nhưng dường như nhận ra điều đó, Hàn Minh dịu giọng: “Nghe lời anh đi. Ba ngày nữa anh có việc đến Lộc Thành, lúc đó sẽ ghé thăm em.”
Dư Lộ lập tức mỉm cười: “Vâng.”
Giang Mạn không biết những chuyện này, vẫn đều đặn ra sân luyện tập, chăm chỉ rèn luyện các kỹ năng cơ bản.
Thời gian rảnh, cô lén quan sát đoàn trưởng Chu, chờ đợi cơ hội khi không ai chú ý.
Sau khi Dư Lộ trở về, cô ta ngẩng đầu không thèm nhìn Giang Mạn, thái độ với Trần An Nhiễm cũng trở lại như ban đầu, lạnh lùng và xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro