[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
Đồng Quy Vu Tận...
2024-12-11 16:58:10
Nghe vậy, ánh mắt Cố Cảnh Châu thoáng lảng tránh, nhưng sau đó lại nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Anh ta bước đến gần Giang Mạn, âm thầm thở dài khi nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
“Đóa hoa của đoàn văn công…”
Anh ta nghĩ. Dù cơ thể cô giờ tiều tụy, làn da vàng vọt, nhưng những đường nét tinh tế ấy vẫn không thể che lấp.
An Nhiễm rất tốt, nhưng dù sao cũng đã là vợ của người khác. Những gì anh ta hứa với cô ấy cũng đã gần hoàn thành. Đã đến lúc anh ta chấp nhận Giang Mạn và mối quan hệ này rồi.
Ý nghĩ đó khiến ánh mắt anh ta dịu dàng hơn. Anh ta giang tay, từ từ ôm lấy Giang Mạn.
“Anh hứa, từ giờ sẽ không đi tìm An…”
“Phập!”
Câu nói còn chưa dứt, cổ anh ta bỗng lạnh toát, cảm giác tê buốt làm mọi từ ngữ nghẹn lại trong họng.
Giang Mạn run rẩy lùi khỏi vòng tay anh ta, trong tay vẫn nắm chặt chiếc kéo, lưỡi kéo cắm sâu vào cổ họng Cố Cảnh Châu.
Cô không dám thả ra, sợ rằng anh ta sẽ không chết.
Nghĩ vậy, cô đưa tay trái lên giữ chặt tay phải, dùng hết sức đẩy chiếc kéo vào sâu thêm một chút!
Mắt Cố Cảnh Châu trợn trừng, trong ánh mắt ngập tràn sự ngỡ ngàng và không thể tin.
Khi máu trào ngược lên khí quản, anh ta ho sặc sụa, lảo đảo xô Giang Mạn ra, cố gắng lao về phía cửa để tìm người giúp đỡ.
Nhưng Giang Mạn sao có thể để anh ta làm được điều đó? Cô nhặt chiếc ghế bên cạnh, đập thẳng vào lưng anh ta!
Cố Cảnh Châu ngã xuống đất. Giang Mạn lao lên, ngồi đè lên lưng anh ta, rút kéo ra, rồi dùng sức đâm liên tiếp xuống.
Ngoài trời, sấm chớp ầm ầm, mưa lớn trút xuống rửa trôi cả thế gian.
Tiếng gió và tiếng mưa che lấp mọi âm thanh.
Khi Giang Mạn bước ra khỏi nhà, cô đã thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Cô biết mình không thể sống tiếp.
Cha mẹ Cố Cảnh Châu chắc chắn sẽ không buông tha cô. Pháp luật cũng không buông tha cô.
Cô không muốn chết trên pháp trường như một kẻ phạm tội.
Cô bước đến mộ của con gái, nơi đất mới đã bị mưa xói mòn thành từng rãnh.
Rút ra một chiếc kéo mới, cô không hề do dự đâm thẳng vào cổ mình.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng của tia chớp lóe lên chói lòa, sấm nổ vang trời.
Giang Mạn dùng chút sức lực cuối cùng rút kéo ra, để máu chảy hòa vào dòng nước mưa.
Cơ thể cô lạnh dần.
Trong cơn mê man, cô thấy bóng dáng của con gái nhỏ đang khóc, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Giang Mạn cố giơ tay, muốn an ủi con gái:
“Nhân Nhân ngoan, mẹ ở đây… Mẹ sẽ đi tìm con…”
“Không… Mẹ… Đừng mà…”
Nhưng Giang Mạn chưa kịp nghe hết, ý thức của cô đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang ngồi trong một không gian trắng xóa. Trước mặt là một quyển sách lơ lửng.
Anh ta bước đến gần Giang Mạn, âm thầm thở dài khi nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
“Đóa hoa của đoàn văn công…”
Anh ta nghĩ. Dù cơ thể cô giờ tiều tụy, làn da vàng vọt, nhưng những đường nét tinh tế ấy vẫn không thể che lấp.
An Nhiễm rất tốt, nhưng dù sao cũng đã là vợ của người khác. Những gì anh ta hứa với cô ấy cũng đã gần hoàn thành. Đã đến lúc anh ta chấp nhận Giang Mạn và mối quan hệ này rồi.
Ý nghĩ đó khiến ánh mắt anh ta dịu dàng hơn. Anh ta giang tay, từ từ ôm lấy Giang Mạn.
“Anh hứa, từ giờ sẽ không đi tìm An…”
“Phập!”
Câu nói còn chưa dứt, cổ anh ta bỗng lạnh toát, cảm giác tê buốt làm mọi từ ngữ nghẹn lại trong họng.
Giang Mạn run rẩy lùi khỏi vòng tay anh ta, trong tay vẫn nắm chặt chiếc kéo, lưỡi kéo cắm sâu vào cổ họng Cố Cảnh Châu.
Cô không dám thả ra, sợ rằng anh ta sẽ không chết.
Nghĩ vậy, cô đưa tay trái lên giữ chặt tay phải, dùng hết sức đẩy chiếc kéo vào sâu thêm một chút!
Mắt Cố Cảnh Châu trợn trừng, trong ánh mắt ngập tràn sự ngỡ ngàng và không thể tin.
Khi máu trào ngược lên khí quản, anh ta ho sặc sụa, lảo đảo xô Giang Mạn ra, cố gắng lao về phía cửa để tìm người giúp đỡ.
Nhưng Giang Mạn sao có thể để anh ta làm được điều đó? Cô nhặt chiếc ghế bên cạnh, đập thẳng vào lưng anh ta!
Cố Cảnh Châu ngã xuống đất. Giang Mạn lao lên, ngồi đè lên lưng anh ta, rút kéo ra, rồi dùng sức đâm liên tiếp xuống.
Ngoài trời, sấm chớp ầm ầm, mưa lớn trút xuống rửa trôi cả thế gian.
Tiếng gió và tiếng mưa che lấp mọi âm thanh.
Khi Giang Mạn bước ra khỏi nhà, cô đã thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Cô biết mình không thể sống tiếp.
Cha mẹ Cố Cảnh Châu chắc chắn sẽ không buông tha cô. Pháp luật cũng không buông tha cô.
Cô không muốn chết trên pháp trường như một kẻ phạm tội.
Cô bước đến mộ của con gái, nơi đất mới đã bị mưa xói mòn thành từng rãnh.
Rút ra một chiếc kéo mới, cô không hề do dự đâm thẳng vào cổ mình.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng của tia chớp lóe lên chói lòa, sấm nổ vang trời.
Giang Mạn dùng chút sức lực cuối cùng rút kéo ra, để máu chảy hòa vào dòng nước mưa.
Cơ thể cô lạnh dần.
Trong cơn mê man, cô thấy bóng dáng của con gái nhỏ đang khóc, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Giang Mạn cố giơ tay, muốn an ủi con gái:
“Nhân Nhân ngoan, mẹ ở đây… Mẹ sẽ đi tìm con…”
“Không… Mẹ… Đừng mà…”
Nhưng Giang Mạn chưa kịp nghe hết, ý thức của cô đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang ngồi trong một không gian trắng xóa. Trước mặt là một quyển sách lơ lửng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro