80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Làm Quen Hoàn C...
2024-11-27 00:00:38
Dường như Lục Phong Liệt cảm thấy chỉ nhìn cô nhiều thêm một chút thôi cũng là vũ nhục đối với anh, anh trầm mặt dịch tầm mắt đi.
“Còn cần một thời gian nữa báo cáo ly hôn mới có thể được phê duyệt, trong thời gian đó tôi khuyên cô nên an phận thủ thường, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Tần Tiểu Kiều thấy anh nhấc chân muốn đi, lại đuổi sát theo.
“Lục Phong Liệt, mặc kệ anh nghĩ thế nào về em, nhưng những lời em vừa đảm bảo ban nãy đều là thật. Em biết giờ em có nói gì anh cũng không tin, nhưng em sẽ chứng minh cho anh xem…”
Rầm ---
Tiếng nói chuyện bị tiếng đóng cửa của Lục Phong Liệt ngắt ngang, Tần Tiểu Kiều bị nhốt ngoài phòng ngủ, còn suýt bị cửa đập vào mũi.
Cô ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi nói tiếp: “Chuyện ly dị em cũng sẽ không níu kéo thêm nữa, cũng sẽ không ở lỳ nơi này không chịu đi.”
Chỉ cách một cánh cửa, cô tin tưởng chắc chắn Lục Phong Liệt có thể nghe được.
Nếu muốn ly hôn, cô phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Nghiêm túc mà nói, cả thế giới này đều rất xa lạ với cô.
Người thân đều là người thân của nguyên chủ, bạn bè…
Nguyên chủ vốn không có bạn bè.
Chồng con cũng là của nguyên chủ, cô chẳng có gì cả.
Vì có thể tìm được chỗ đặt chân sau khi ly hôn, cô phải nhanh chóng quen thuộc với hoàn cảnh, sau đó đi tìm công việc.
Sau khi dự định xong xuôi mọi thứ, cô cũng không nhàn rỗi, quyết định xách giỏ ra ngoài mua thức ăn, thuận tiện làm quen xung quanh, nghĩ xem buổi tối nên ăn cái gì.
Xác định bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, Lục Phong Liệt đã bình ổn tâm tình mới kéo cửa phòng đi ra.
Nhìn phòng khách trống rỗng, anh không nhịn được day day mi tâm. Trước đây anh không hi vọng con không có mẹ mới liên tục kéo dài không ly hôn.
Nhưng hiện tại xem ra, anh không nên mềm lòng mới đúng, không nên cho Tần Tiểu Kiều có càng nhiều cơ hội tổn thương bọn nhỏ.
…
Rời khỏi đại viện, Tần Tiểu Kiều lên xe buýt đi loanh quanh. Xung quanh khá đầy đủ tiện nghi, trường học bệnh viện cửa hàng bách hóa, cần gì có đó.
Phương tiện qua lại đa số là xe đạp, thường thường có xe buýt cùng với các phương tiện công cộng đi ngang qua, xe con tương đối hiếm thấy.
Người đi đường cũng không có nhiều, nghĩ tới hẳn là do ở đây gần quân khu, quản lý tương đối nghiêm khắc.
Đi vòng vòng vài vòng, cô mới đột nhiên phát hiện ở đây vốn không có nghề nghiệp nào thích hợp với cô.
Tạm thời không nói tới việc cô muốn làm công tác giáo dục, đầu năm nay muốn dạy học tối thiểu cũng phải học tới trung học phổ thông, mà nguyên chủ mới đầu cấp hai đã bỏ học.
Kiến thức khoa học tự nhiên của nguyên chủ kém vô cùng, trình độ học vấn không cao, tỉ lệ lên lớp lại thấp, muốn dựa vào bản thân thi lên trung học phổ thông, đoán chừng còn khó hơn lên trời.
Cô chỉ có tài nấu nướng là ổn, nhưng bình thường cô cũng chỉ nấu cho cô ăn, nếu muốn mở quán… cô thật sự không có bản lĩnh đó.
“Còn cần một thời gian nữa báo cáo ly hôn mới có thể được phê duyệt, trong thời gian đó tôi khuyên cô nên an phận thủ thường, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Tần Tiểu Kiều thấy anh nhấc chân muốn đi, lại đuổi sát theo.
“Lục Phong Liệt, mặc kệ anh nghĩ thế nào về em, nhưng những lời em vừa đảm bảo ban nãy đều là thật. Em biết giờ em có nói gì anh cũng không tin, nhưng em sẽ chứng minh cho anh xem…”
Rầm ---
Tiếng nói chuyện bị tiếng đóng cửa của Lục Phong Liệt ngắt ngang, Tần Tiểu Kiều bị nhốt ngoài phòng ngủ, còn suýt bị cửa đập vào mũi.
Cô ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi nói tiếp: “Chuyện ly dị em cũng sẽ không níu kéo thêm nữa, cũng sẽ không ở lỳ nơi này không chịu đi.”
Chỉ cách một cánh cửa, cô tin tưởng chắc chắn Lục Phong Liệt có thể nghe được.
Nếu muốn ly hôn, cô phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Nghiêm túc mà nói, cả thế giới này đều rất xa lạ với cô.
Người thân đều là người thân của nguyên chủ, bạn bè…
Nguyên chủ vốn không có bạn bè.
Chồng con cũng là của nguyên chủ, cô chẳng có gì cả.
Vì có thể tìm được chỗ đặt chân sau khi ly hôn, cô phải nhanh chóng quen thuộc với hoàn cảnh, sau đó đi tìm công việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi dự định xong xuôi mọi thứ, cô cũng không nhàn rỗi, quyết định xách giỏ ra ngoài mua thức ăn, thuận tiện làm quen xung quanh, nghĩ xem buổi tối nên ăn cái gì.
Xác định bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, Lục Phong Liệt đã bình ổn tâm tình mới kéo cửa phòng đi ra.
Nhìn phòng khách trống rỗng, anh không nhịn được day day mi tâm. Trước đây anh không hi vọng con không có mẹ mới liên tục kéo dài không ly hôn.
Nhưng hiện tại xem ra, anh không nên mềm lòng mới đúng, không nên cho Tần Tiểu Kiều có càng nhiều cơ hội tổn thương bọn nhỏ.
…
Rời khỏi đại viện, Tần Tiểu Kiều lên xe buýt đi loanh quanh. Xung quanh khá đầy đủ tiện nghi, trường học bệnh viện cửa hàng bách hóa, cần gì có đó.
Phương tiện qua lại đa số là xe đạp, thường thường có xe buýt cùng với các phương tiện công cộng đi ngang qua, xe con tương đối hiếm thấy.
Người đi đường cũng không có nhiều, nghĩ tới hẳn là do ở đây gần quân khu, quản lý tương đối nghiêm khắc.
Đi vòng vòng vài vòng, cô mới đột nhiên phát hiện ở đây vốn không có nghề nghiệp nào thích hợp với cô.
Tạm thời không nói tới việc cô muốn làm công tác giáo dục, đầu năm nay muốn dạy học tối thiểu cũng phải học tới trung học phổ thông, mà nguyên chủ mới đầu cấp hai đã bỏ học.
Kiến thức khoa học tự nhiên của nguyên chủ kém vô cùng, trình độ học vấn không cao, tỉ lệ lên lớp lại thấp, muốn dựa vào bản thân thi lên trung học phổ thông, đoán chừng còn khó hơn lên trời.
Cô chỉ có tài nấu nướng là ổn, nhưng bình thường cô cũng chỉ nấu cho cô ăn, nếu muốn mở quán… cô thật sự không có bản lĩnh đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro