80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Tập Làm Mẹ
2024-11-27 00:00:38
Tần Tiểu Kiều ủ rũ mua đồ ăn về nhà, Lục Phong Liệt đang ngồi trên sofa đọc báo, nghe thấy tiếng động, anh liếc mắt nhìn ra.
Tần Tiểu Kiều ỉu xìu chào hỏi: “Xin lỗi, không quấy rầy anh chứ?”
Lục Phong Liệt không quan tâm, vẫn chuyên chú đọc báo.
Tần Tiểu Kiều tự chuốc lấy nhục sờ sờ chóp mũi, mang theo đồ ăn đi vào phòng bếp lại.
“Cha, ác kê bà về rồi sao?”
Tiểu Bảo đi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ, còn rướn đầu nhìn về phía phòng bếp.
Nghe thấy Tiểu Bảo gọi mình như vậy, Tần Tiểu Kiều tức tới trợn trắng mắt. Cô quay đầu nhìn lại, đột nhiên mắt đối mắt với Tiểu Bảo đang cào khung cửa.
Đôi mắt cậu bé đen bóng, dáng vẻ cậu bé nhìn cô trông cứ như con thỏ con, vừa đáng yêu lại vừa bướng bỉnh.
“Lè lè lè, bà già hư hỏng.”
Tiểu Bảo làm mặt quỷ rồi lại xoay người chạy mất.
“…”
Tần Tiểu Kiều chán nản. Cô chỉ có thể nói, đừng trách nguyên chủ, thằng ranh con này, cô nhìn còn muốn đánh.
Hít sâu một hơi kìm nén cơn giận, cô cố gắng nhẫn nại đi ra ngoài, đứng ở cửa hô lên.
“Tiểu Bảo, mang giày vô đi, mới vừa bị sốt xong, khó chịu cỡ nào con quên rồi sao? Có tin ngày mai mẹ lại dẫn con đi tiêm không?”
Phải biết rằng đám nhóc ranh này sợ nhất là tiêm thuốc. Vừa nghe thấy hai chữ tiêm thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo đã ủ rủ, luống cuống bò lên sofa, trốn sau lưng Lục Phong Liệt gân cổ lên:
“Tôi không tiêm thuốc, bà mới cần tiêm!”
“…”
Biết mình không quản được đứa nhỏ, Tần Tiểu Kiều buộc lòng phải nhìn về phía Lục Phong Liệt.
Có thể là do ánh mắt cô quá rõ ràng, Lục Phong Liệt cũng nhận ra. Anh thả tờ báo xuống liếc nhìn Tiểu Bảo, thấy bàn chân trắng nõn mềm mại của con trai, anh mới ra lệnh:
“Mang giày vào đi.”
Tiểu Bảo sợ cha nhất, vừa nghe cha nói vậy cậu bé đã sợ run, ngồi nghiêm chỉnh lại, còn không được tự nhiên mà giật giật chân, e dè vô cùng.
“Con, con biết rồi.”
Cậu bé dùng bàn tay nhỏ kéo kéo quần áo, làm như muốn bò xuống sofa, nhưng Tần Tiểu Kiều lại kêu cậu bé ngồi yên đó.
“Mẹ vào nhà lấy cho con, con cứ ngồi đó đi.”
“Ai cần bà lo!”
Tiểu Bảo dùng giọng non nớt đáp lại một câu, sau đó hừ nhẹ một tiếng.
“…”
Tần Tiểu Kiều cũng hết cách. Cô phải lựa lúc nào đó mà trừng trị tên nhóc này mới được, tránh cho nó cứ coi trời bằng vung, không biết ai là lớn ai là bé.
Vào phòng ngủ, liếc thấy Đại Bảo đang quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, cô lại rón rén đi lên nhìn thử.
Trên mặt đất có một con ong mật đã chết.
“Đại Bảo!”
Cô đứng phía sau la một tiếng làm cả người Đại Bảo run rẩy, ngã ngồi trên mặt đất. Cậu bé dùng cả tay chân tranh thủ bò về phía sau, mãi tới khi cả người dán chặt vào giường rồi mới nơm nớp lo sợ nhìn về phía mẹ.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia tràn ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, cái miệng nhỏ mím thật chặt, hai tay càng ôm chặt lấy đầu gối, ngồi chồm hổm trong góc, thân thể nho nhỏ cuộn thành một đoàn.
Tần Tiểu Kiều ỉu xìu chào hỏi: “Xin lỗi, không quấy rầy anh chứ?”
Lục Phong Liệt không quan tâm, vẫn chuyên chú đọc báo.
Tần Tiểu Kiều tự chuốc lấy nhục sờ sờ chóp mũi, mang theo đồ ăn đi vào phòng bếp lại.
“Cha, ác kê bà về rồi sao?”
Tiểu Bảo đi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ, còn rướn đầu nhìn về phía phòng bếp.
Nghe thấy Tiểu Bảo gọi mình như vậy, Tần Tiểu Kiều tức tới trợn trắng mắt. Cô quay đầu nhìn lại, đột nhiên mắt đối mắt với Tiểu Bảo đang cào khung cửa.
Đôi mắt cậu bé đen bóng, dáng vẻ cậu bé nhìn cô trông cứ như con thỏ con, vừa đáng yêu lại vừa bướng bỉnh.
“Lè lè lè, bà già hư hỏng.”
Tiểu Bảo làm mặt quỷ rồi lại xoay người chạy mất.
“…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Tiểu Kiều chán nản. Cô chỉ có thể nói, đừng trách nguyên chủ, thằng ranh con này, cô nhìn còn muốn đánh.
Hít sâu một hơi kìm nén cơn giận, cô cố gắng nhẫn nại đi ra ngoài, đứng ở cửa hô lên.
“Tiểu Bảo, mang giày vô đi, mới vừa bị sốt xong, khó chịu cỡ nào con quên rồi sao? Có tin ngày mai mẹ lại dẫn con đi tiêm không?”
Phải biết rằng đám nhóc ranh này sợ nhất là tiêm thuốc. Vừa nghe thấy hai chữ tiêm thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo đã ủ rủ, luống cuống bò lên sofa, trốn sau lưng Lục Phong Liệt gân cổ lên:
“Tôi không tiêm thuốc, bà mới cần tiêm!”
“…”
Biết mình không quản được đứa nhỏ, Tần Tiểu Kiều buộc lòng phải nhìn về phía Lục Phong Liệt.
Có thể là do ánh mắt cô quá rõ ràng, Lục Phong Liệt cũng nhận ra. Anh thả tờ báo xuống liếc nhìn Tiểu Bảo, thấy bàn chân trắng nõn mềm mại của con trai, anh mới ra lệnh:
“Mang giày vào đi.”
Tiểu Bảo sợ cha nhất, vừa nghe cha nói vậy cậu bé đã sợ run, ngồi nghiêm chỉnh lại, còn không được tự nhiên mà giật giật chân, e dè vô cùng.
“Con, con biết rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu bé dùng bàn tay nhỏ kéo kéo quần áo, làm như muốn bò xuống sofa, nhưng Tần Tiểu Kiều lại kêu cậu bé ngồi yên đó.
“Mẹ vào nhà lấy cho con, con cứ ngồi đó đi.”
“Ai cần bà lo!”
Tiểu Bảo dùng giọng non nớt đáp lại một câu, sau đó hừ nhẹ một tiếng.
“…”
Tần Tiểu Kiều cũng hết cách. Cô phải lựa lúc nào đó mà trừng trị tên nhóc này mới được, tránh cho nó cứ coi trời bằng vung, không biết ai là lớn ai là bé.
Vào phòng ngủ, liếc thấy Đại Bảo đang quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, cô lại rón rén đi lên nhìn thử.
Trên mặt đất có một con ong mật đã chết.
“Đại Bảo!”
Cô đứng phía sau la một tiếng làm cả người Đại Bảo run rẩy, ngã ngồi trên mặt đất. Cậu bé dùng cả tay chân tranh thủ bò về phía sau, mãi tới khi cả người dán chặt vào giường rồi mới nơm nớp lo sợ nhìn về phía mẹ.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia tràn ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, cái miệng nhỏ mím thật chặt, hai tay càng ôm chặt lấy đầu gối, ngồi chồm hổm trong góc, thân thể nho nhỏ cuộn thành một đoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro