80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Ngượng Ngùng
2024-11-27 00:00:38
Lục Phong Liệt chưa từng được ăn bữa nào ngon tới vậy, lưng cũng bắt đầu túa mồ hôi nóng. Trông chỉ là một bữa ăn đơn giản, nhưng mùi vị lại ngon hơn cả cơm tiệm.
Không chỉ người lớn ăn ngon miệng mà hai đứa nhỏ cũng đã ăn được một bát đầy, Tiểu Bảo còn la hét đòi ăn tiếp.
Tần Tiểu Kiều múc cho cậu bé một bát canh: “Con ăn ít canh cá lấy vị đi, buổi tối ăn nhiều không tốt cho hệ tiêu hóa.”
Tiểu Bảo nghe vậy lại chu môi: “Bà không phải mẹ tôi, bà là người phụ nữ xấu xa, không cho tôi ăn cơm, tôi muốn ăn, tôi muốn ăn nữa.”
Tần Tiểu Kiều dở khóc dở cười: “Ăn nhiều bụng sẽ khó chịu, nếu con thích ăn như vậy, mai mẹ lại nấu thêm cho con.”
Tiểu Bảo dùng sức chớp chớp mắt, xem ra cậu bé tính dùng chiêu khóc lóc ăn vạ để uy hiếp.
“Lục Gia Đình.”
Lục Phong Liệt trầm mặt gọi thẳng họ tên con trai. Tiểu Bảo lập tức nghiêm túc lại, tranh thủ cầm muỗng lên vùi đầu vào bát canh.
Nào còn dám chơi xấu như vừa nãy?
Tần Tiểu Kiều không nhịn được cười, mặt mày cũng rạng rỡ hẳn lên, đột nhiên chạm phải ánh mắt Lục Phong Liệt nhìn tới.
Anh đang nghi ngờ nhìn cái chén không của Tần Tiểu Kiều, tựa như đang hỏi vì sao cô không ăn.
Tần Tiểu Kiều hơi ngoài ý muốn, cô thấy anh vẫn luôn chuyên tâm ăn cơm, còn tưởng anh không chú ý tới.
“Tới hè rồi, béo quá dễ chảy mồ hôi, em định giảm béo, sau này sẽ không ăn cơm tối, gặm ít dưa chuột là được.”
Lục Phong Liệt liếc cô một cái, không sao hiểu nổi, nhưng cũng không nói thêm một câu nào.
Cô biết hiện tại anh đang chán ghét cô, cô cũng không nói thêm lời gì tự chuốc lấy nhục.
Chờ khi mấy cha con ăn xong, cô mới thu dọn bàn rồi nấu nước sôi. Nhưng cả hai đứa nhỏ đều không cho cô đụng vào người chúng, cô cũng vui vẻ thanh nhàn, ngồi xuống sofa sửa sang lại quần áo.
Chờ khi hai đứa nhỏ đã rửa mặt xong, cô mới lại nấu nước cho mình tắm rửa.
Nhân lúc nước nóng, cô giặt sạch quần áo cho mọi người luôn. Bận rộn xong xuôi cũng không biết là mấy giờ, dù sao thì nhìn ra ngoài cửa, nhà nhà đều đã tắt đèn.
Cô phơi quần áo lên, đấm đấm thắt lưng đau nhức bước ra từ ban công. Mới vừa nâng mí mắt lên, ánh mắt cô chạm thẳng vào tầm mắt Lục Phong Liệt.
Anh để trần nửa người trên, cơ bắp tinh mỹ nối liền san sát, dù là nhìn từ góc độ nào trông anh đều quyến rũ không tả nổi.
Đây là lần đầu tiên Tần Tiểu Kiều nhìn thấy thân thể đàn ông từ khoảng cách gần như vậy, xấu hổ tới mặt đỏ bừng lên.
Cô vội dịch tầm mắt đi, căng thẳng luống cuống tay chân, miệng mấp máy lại không biết nên nói gì.
Cô cứ ậm ừ thật lâu tới mức suýt cắn đầu lưỡi, cuối cùng mới nghẹn ra được một câu: “Muộn vậy rồi anh còn chưa ngủ?”
Lục Phong Liệt day day mày, chỉ ở chung một ngày ngắn ngủi, anh đã nhận ra điểm khác thường ở Tần Tiểu Kiều.
Không chỉ có tài nấu nướng của cô trở nên tốt hơn, mà ngay cả giọng nói cử chỉ cũng trở nên lễ phép quy củ.
Không chỉ người lớn ăn ngon miệng mà hai đứa nhỏ cũng đã ăn được một bát đầy, Tiểu Bảo còn la hét đòi ăn tiếp.
Tần Tiểu Kiều múc cho cậu bé một bát canh: “Con ăn ít canh cá lấy vị đi, buổi tối ăn nhiều không tốt cho hệ tiêu hóa.”
Tiểu Bảo nghe vậy lại chu môi: “Bà không phải mẹ tôi, bà là người phụ nữ xấu xa, không cho tôi ăn cơm, tôi muốn ăn, tôi muốn ăn nữa.”
Tần Tiểu Kiều dở khóc dở cười: “Ăn nhiều bụng sẽ khó chịu, nếu con thích ăn như vậy, mai mẹ lại nấu thêm cho con.”
Tiểu Bảo dùng sức chớp chớp mắt, xem ra cậu bé tính dùng chiêu khóc lóc ăn vạ để uy hiếp.
“Lục Gia Đình.”
Lục Phong Liệt trầm mặt gọi thẳng họ tên con trai. Tiểu Bảo lập tức nghiêm túc lại, tranh thủ cầm muỗng lên vùi đầu vào bát canh.
Nào còn dám chơi xấu như vừa nãy?
Tần Tiểu Kiều không nhịn được cười, mặt mày cũng rạng rỡ hẳn lên, đột nhiên chạm phải ánh mắt Lục Phong Liệt nhìn tới.
Anh đang nghi ngờ nhìn cái chén không của Tần Tiểu Kiều, tựa như đang hỏi vì sao cô không ăn.
Tần Tiểu Kiều hơi ngoài ý muốn, cô thấy anh vẫn luôn chuyên tâm ăn cơm, còn tưởng anh không chú ý tới.
“Tới hè rồi, béo quá dễ chảy mồ hôi, em định giảm béo, sau này sẽ không ăn cơm tối, gặm ít dưa chuột là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Phong Liệt liếc cô một cái, không sao hiểu nổi, nhưng cũng không nói thêm một câu nào.
Cô biết hiện tại anh đang chán ghét cô, cô cũng không nói thêm lời gì tự chuốc lấy nhục.
Chờ khi mấy cha con ăn xong, cô mới thu dọn bàn rồi nấu nước sôi. Nhưng cả hai đứa nhỏ đều không cho cô đụng vào người chúng, cô cũng vui vẻ thanh nhàn, ngồi xuống sofa sửa sang lại quần áo.
Chờ khi hai đứa nhỏ đã rửa mặt xong, cô mới lại nấu nước cho mình tắm rửa.
Nhân lúc nước nóng, cô giặt sạch quần áo cho mọi người luôn. Bận rộn xong xuôi cũng không biết là mấy giờ, dù sao thì nhìn ra ngoài cửa, nhà nhà đều đã tắt đèn.
Cô phơi quần áo lên, đấm đấm thắt lưng đau nhức bước ra từ ban công. Mới vừa nâng mí mắt lên, ánh mắt cô chạm thẳng vào tầm mắt Lục Phong Liệt.
Anh để trần nửa người trên, cơ bắp tinh mỹ nối liền san sát, dù là nhìn từ góc độ nào trông anh đều quyến rũ không tả nổi.
Đây là lần đầu tiên Tần Tiểu Kiều nhìn thấy thân thể đàn ông từ khoảng cách gần như vậy, xấu hổ tới mặt đỏ bừng lên.
Cô vội dịch tầm mắt đi, căng thẳng luống cuống tay chân, miệng mấp máy lại không biết nên nói gì.
Cô cứ ậm ừ thật lâu tới mức suýt cắn đầu lưỡi, cuối cùng mới nghẹn ra được một câu: “Muộn vậy rồi anh còn chưa ngủ?”
Lục Phong Liệt day day mày, chỉ ở chung một ngày ngắn ngủi, anh đã nhận ra điểm khác thường ở Tần Tiểu Kiều.
Không chỉ có tài nấu nướng của cô trở nên tốt hơn, mà ngay cả giọng nói cử chỉ cũng trở nên lễ phép quy củ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro