80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Ra Oai Phủ Đầu
2024-11-27 00:00:38
Tô Đường nắm chặt nắm tay, móng ghim vào long bàn tay, cô ta chỉ hận không thể tiến lên xé nát gương mặt của ả tiện nhân kia!
Mụ mập chết bầm!
Ả dựa vào cái gì!
Sao ả có thể xứng với anh Lục?
Nếu không phải ả mặt dày quấn lấy anh Lục, hiện tại người đứng bên cạnh anh đã là cô ta!
Từ nhỏ trưởng bối đã hứa hôn cho bọn họ, bọn họ mới là một cặp trời sinh, mụ mập chết bầm này thì tính là cái thá gì!
Thậm chí còn không bằng một cọng tóc của cô ta!
Người đàn ông cô ta có nằm mơ cũng muốn gả tới lại bị mụ mập chết bầm giày xéo như vậy, Tô Đường càng nghĩ càng tủi thân, mắt cũng đỏ ửng lên.
Năm đó biết tin Lục Phong Liệt cưới một bà mập ở nông thôn, cô ta đã tức tới mức trực tiếp dọn đi tỉnh khác, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Khó khăn lắm mới bỏ xuống được, năm nay lại được gặp lại anh.
Vài năm không gặp, anh Lục càng thêm anh tuấn đẹp trai, còn rất có khí khái đàn ông, cô ta suy nghĩ thật lâu, cảm thấy không phải anh cô ta không muốn lấy ai khác nữa, cho nên cô ta cắn răng đuổi tới quân khu.
“Vị này là…”
Tần Tiểu Kiều biết rõ còn cố hỏi, ngắt ngang hồi ức của Tô Đường.
Lục Phong Liệt còn chưa kịp mở miệng, Tô Đường đã cố nén chán ghét đố kị, bất đắc dĩ cười nói:
“Xin chào, tôi là Tô Đường, là bạn từ nhỏ tới lớn của anh Lục.”
Xem đi, cô ta mới là người luôn ở bên cạnh anh Lục.
Mọi người đều là phụ nữ, cô ta có ý đồ gì Tần Tiểu Kiều liếc mắt đã nhìn thấu.
Cô cười một tiếng, vừa mở miệng đã tung đòn mạnh:
“Xin chào, tôi là Tần Tiểu Kiều, là vợ của Lục Phong Liệt.”
“…”
Tô Đường tức tới xanh mặt, tiện nhân, cô xứng sao!
Tần Tiểu Kiều trực tiếp xem nhẹ gương mặt nhăn nhúm vì đố kị của cô ta:
“Trông em có vẻ nhỏ tuổi hơn anh chị đúng không? Vậy sau này em cứ gọi chị là chị dâu được rồi. Khó khăn lắm em mới tới một chuyến, hay là lên nhà ngồi một chút?”
Chị dâu?
Đúng là mơ tưởng!
Mập như con lợn, xách giày cho anh Lục còn không xứng.
Cô ta cố nén đố kị, cong khóe môi nói: “Hay là thôi đi.”
Cô ta mới không muốn tham quan nơi người mình yêu sống cùng một người phụ nữ khác.
“Hôm nay tôi đi thăm bạn bè, vừa lúc gặp được anh Lục. Trời cũng tối rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Tô Đường mới vừa dứt lời đã nghe tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ truyền tới từ sau lưng.
Cô ta mới vừa quay đầu lại, đột nhiên Tiểu Bảo vọt tới bên cạnh cô ta, bàn tay nhỏ bé vịn chặt lấy làn váy của cô ta, ngửa đầu hỏi:
“Dì xinh đẹp, dì có thể làm mẹ kế của cháu không?”
Tô Đường chưa từng gặp con của Lục Phong Liệt, cũng không biết Tiểu Bảo là ai. Nghe Tiểu Bảo nói vậy, cô ta hơi cau mày.
Liếc nhìn gương mặt lấm lem của Tiểu Bảo, cô ta không vui lắm dịch mắt đi, còn thuận thế rút làn váy ra khỏi bàn tay bẩn thỉu của cậu bé.
Mụ mập chết bầm!
Ả dựa vào cái gì!
Sao ả có thể xứng với anh Lục?
Nếu không phải ả mặt dày quấn lấy anh Lục, hiện tại người đứng bên cạnh anh đã là cô ta!
Từ nhỏ trưởng bối đã hứa hôn cho bọn họ, bọn họ mới là một cặp trời sinh, mụ mập chết bầm này thì tính là cái thá gì!
Thậm chí còn không bằng một cọng tóc của cô ta!
Người đàn ông cô ta có nằm mơ cũng muốn gả tới lại bị mụ mập chết bầm giày xéo như vậy, Tô Đường càng nghĩ càng tủi thân, mắt cũng đỏ ửng lên.
Năm đó biết tin Lục Phong Liệt cưới một bà mập ở nông thôn, cô ta đã tức tới mức trực tiếp dọn đi tỉnh khác, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Khó khăn lắm mới bỏ xuống được, năm nay lại được gặp lại anh.
Vài năm không gặp, anh Lục càng thêm anh tuấn đẹp trai, còn rất có khí khái đàn ông, cô ta suy nghĩ thật lâu, cảm thấy không phải anh cô ta không muốn lấy ai khác nữa, cho nên cô ta cắn răng đuổi tới quân khu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vị này là…”
Tần Tiểu Kiều biết rõ còn cố hỏi, ngắt ngang hồi ức của Tô Đường.
Lục Phong Liệt còn chưa kịp mở miệng, Tô Đường đã cố nén chán ghét đố kị, bất đắc dĩ cười nói:
“Xin chào, tôi là Tô Đường, là bạn từ nhỏ tới lớn của anh Lục.”
Xem đi, cô ta mới là người luôn ở bên cạnh anh Lục.
Mọi người đều là phụ nữ, cô ta có ý đồ gì Tần Tiểu Kiều liếc mắt đã nhìn thấu.
Cô cười một tiếng, vừa mở miệng đã tung đòn mạnh:
“Xin chào, tôi là Tần Tiểu Kiều, là vợ của Lục Phong Liệt.”
“…”
Tô Đường tức tới xanh mặt, tiện nhân, cô xứng sao!
Tần Tiểu Kiều trực tiếp xem nhẹ gương mặt nhăn nhúm vì đố kị của cô ta:
“Trông em có vẻ nhỏ tuổi hơn anh chị đúng không? Vậy sau này em cứ gọi chị là chị dâu được rồi. Khó khăn lắm em mới tới một chuyến, hay là lên nhà ngồi một chút?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị dâu?
Đúng là mơ tưởng!
Mập như con lợn, xách giày cho anh Lục còn không xứng.
Cô ta cố nén đố kị, cong khóe môi nói: “Hay là thôi đi.”
Cô ta mới không muốn tham quan nơi người mình yêu sống cùng một người phụ nữ khác.
“Hôm nay tôi đi thăm bạn bè, vừa lúc gặp được anh Lục. Trời cũng tối rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Tô Đường mới vừa dứt lời đã nghe tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ truyền tới từ sau lưng.
Cô ta mới vừa quay đầu lại, đột nhiên Tiểu Bảo vọt tới bên cạnh cô ta, bàn tay nhỏ bé vịn chặt lấy làn váy của cô ta, ngửa đầu hỏi:
“Dì xinh đẹp, dì có thể làm mẹ kế của cháu không?”
Tô Đường chưa từng gặp con của Lục Phong Liệt, cũng không biết Tiểu Bảo là ai. Nghe Tiểu Bảo nói vậy, cô ta hơi cau mày.
Liếc nhìn gương mặt lấm lem của Tiểu Bảo, cô ta không vui lắm dịch mắt đi, còn thuận thế rút làn váy ra khỏi bàn tay bẩn thỉu của cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro