80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Ăn Miếng Trả Mi...
2024-11-27 00:00:38
Từ Xuân Vũ ôi một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng hóng hớt, chậc lưỡi nói:
“Em gái? Có phải cùng mẹ sinh ra đâu mà. Theo chị thấy, có vẻ như cô ta có hứng thú với Lục đại đội trưởng thật đó. Tiểu Kiều à, em phải cẩn thận hơn mới được.”
Không đợi Tần Tiểu Kiều trả lời, Từ Xuân Vũ lại quan sát cô từ đầu tới chân.
“Không phải chị nói em đâu, nhưng Tiểu Kiều à, em vẫn nên trang điểm chải chuốt nhiều hơn mới được. Em mập như vậy, chỉ cần là đàn ông đều không thể thích nổi.”
Tần Tiểu Kiều vốn không định lãng phí hơi sức nói chuyện với chị ta, nhưng nếu Từ Xuân Vũ đã chủ động muốn gây sự, cô cũng không thể không đáp trả.
Cô bình tĩnh cười cười: “Có thích hay không quan trọng gì? Em có hai đứa con trai là được rồi.”
Nhắc tới hai chữ con trai, mặt Từ Xuân Vũ lập tức trầm xuống. Tần Tiểu Kiều vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói:
“Chồng chị thích chị như vậy, kết hôn tám chín năm, hiện tại cũng đã có thai đứa thứ ba, chỉ không biết có phải là con trai hay không.”
Tần Tiểu Kiều nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm bụng Từ Xuân Vũ, sau một lúc lâu mới nói với giọng sâu xa.
“Không dối gạt chị dâu, trước kia em có học được cách xem tướng xem cái thai trong bụng là trai hay gái, em thấy, cái thai này của chị lại là con gái rồi…”
“Phóng cmm rắm!”
Từ Xuân Vũ quát to một tiếng, lại dương tay lên ném hết tất cả hạt dưa về phía Tần Tiểu Kiều. Chị ta tức tới cả người run rẩy, ôm bụng suýt thì ngất đi.
Tần Tiểu Kiều cũng không dám cãi nhau với chị ta thêm, lỡ chị ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, chẳng phải chị ta sẽ đổ hết lên đầu cô?
Cô lắc mình đẩy cửa vào nhà, còn thò cái đầu ra nhìn chằm chằm Từ Xuân Vũ, nói với vẻ may mắn:
“Em đùa thôi, chị dâu tức giận như vậy làm gì? Nếu có thai con trai thật, cũng không thể vì em nói hai ba câu mà biến thành con gái được, có đúng không?”
“Xin bớt giận, xin bớt giận.”
Tần Tiểu Kiều cười tươi một tiếng sau đó đóng sập cửa phòng lại, vừa ngâm nga vừa đi vào phòng bếp.
Từ Xuân Vũ đỏ cả mắt, chỉ hận không thể tiến lên đập cửa nhà Tần Tiểu Kiều. Nhưng cô ta không thể xúc động, tranh thủ ôm bụng thở phì phò vài hơi.
Hà Dân đang ở trong nhà nghe được tiếng động chạy vội ra, thấy Từ Xuân Vũ đứng ở cửa không nhúc nhích, còn cố ý nhìn ra phía ngoài:
“Có phải em mới hét to không?”
Từ Xuân Vũ nhìn thấy ánh mắt đần độn u mê của chồng mình lại tức tới độ quay đầu đi thẳng vào nhà.
Chị ta đặt mông ngồi xuống sofa lau nước mắt, tủi thân tức giận tới mức suýt nữa không thở nổi.
Hà Dân không sao hiểu nổi: “Bên ngoài chẳng có người nào, vừa nãy em cãi nhau với ai vậy?”
Hà Dân khóa cửa lại xong mới thong thả đi tới đối diện Từ Xuân Vũ, vừa định ngồi xuống đã nghe thấy vợ khóc lóc kể lể.
“Còn có thể là ai, chính là Tần Tiểu Kiều ở nhà đối diện! Con nhỏ thối tha kia dám nguyền rủa em lần này lại sinh con gái!”
“Em gái? Có phải cùng mẹ sinh ra đâu mà. Theo chị thấy, có vẻ như cô ta có hứng thú với Lục đại đội trưởng thật đó. Tiểu Kiều à, em phải cẩn thận hơn mới được.”
Không đợi Tần Tiểu Kiều trả lời, Từ Xuân Vũ lại quan sát cô từ đầu tới chân.
“Không phải chị nói em đâu, nhưng Tiểu Kiều à, em vẫn nên trang điểm chải chuốt nhiều hơn mới được. Em mập như vậy, chỉ cần là đàn ông đều không thể thích nổi.”
Tần Tiểu Kiều vốn không định lãng phí hơi sức nói chuyện với chị ta, nhưng nếu Từ Xuân Vũ đã chủ động muốn gây sự, cô cũng không thể không đáp trả.
Cô bình tĩnh cười cười: “Có thích hay không quan trọng gì? Em có hai đứa con trai là được rồi.”
Nhắc tới hai chữ con trai, mặt Từ Xuân Vũ lập tức trầm xuống. Tần Tiểu Kiều vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói:
“Chồng chị thích chị như vậy, kết hôn tám chín năm, hiện tại cũng đã có thai đứa thứ ba, chỉ không biết có phải là con trai hay không.”
Tần Tiểu Kiều nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm bụng Từ Xuân Vũ, sau một lúc lâu mới nói với giọng sâu xa.
“Không dối gạt chị dâu, trước kia em có học được cách xem tướng xem cái thai trong bụng là trai hay gái, em thấy, cái thai này của chị lại là con gái rồi…”
“Phóng cmm rắm!”
Từ Xuân Vũ quát to một tiếng, lại dương tay lên ném hết tất cả hạt dưa về phía Tần Tiểu Kiều. Chị ta tức tới cả người run rẩy, ôm bụng suýt thì ngất đi.
Tần Tiểu Kiều cũng không dám cãi nhau với chị ta thêm, lỡ chị ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, chẳng phải chị ta sẽ đổ hết lên đầu cô?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lắc mình đẩy cửa vào nhà, còn thò cái đầu ra nhìn chằm chằm Từ Xuân Vũ, nói với vẻ may mắn:
“Em đùa thôi, chị dâu tức giận như vậy làm gì? Nếu có thai con trai thật, cũng không thể vì em nói hai ba câu mà biến thành con gái được, có đúng không?”
“Xin bớt giận, xin bớt giận.”
Tần Tiểu Kiều cười tươi một tiếng sau đó đóng sập cửa phòng lại, vừa ngâm nga vừa đi vào phòng bếp.
Từ Xuân Vũ đỏ cả mắt, chỉ hận không thể tiến lên đập cửa nhà Tần Tiểu Kiều. Nhưng cô ta không thể xúc động, tranh thủ ôm bụng thở phì phò vài hơi.
Hà Dân đang ở trong nhà nghe được tiếng động chạy vội ra, thấy Từ Xuân Vũ đứng ở cửa không nhúc nhích, còn cố ý nhìn ra phía ngoài:
“Có phải em mới hét to không?”
Từ Xuân Vũ nhìn thấy ánh mắt đần độn u mê của chồng mình lại tức tới độ quay đầu đi thẳng vào nhà.
Chị ta đặt mông ngồi xuống sofa lau nước mắt, tủi thân tức giận tới mức suýt nữa không thở nổi.
Hà Dân không sao hiểu nổi: “Bên ngoài chẳng có người nào, vừa nãy em cãi nhau với ai vậy?”
Hà Dân khóa cửa lại xong mới thong thả đi tới đối diện Từ Xuân Vũ, vừa định ngồi xuống đã nghe thấy vợ khóc lóc kể lể.
“Còn có thể là ai, chính là Tần Tiểu Kiều ở nhà đối diện! Con nhỏ thối tha kia dám nguyền rủa em lần này lại sinh con gái!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro