80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Dạy Bảo
2024-11-27 00:00:38
Khóe mắt nhìn về gương mặt không rõ vui giận của Tần Tiểu Kiều, Lục Phong Liệt trầm ngâm, còn cố ý giải thích một câu:
“Dù sao cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, cô ấy coi tôi như anh trai, đương nhiên Lục Gia Đình cũng là cháu của cô ấy, cô ấy không nhỏ mọn như vậy đâu.”
Nghe ra anh nói gần nói xa đều đang giải thích quan hệ của hai người, trong lòng Tần Tiểu Kiều mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Không nhỏ mọn như vậy?
Giả đúng không?
Nếu người làm bẩn cái váy của cô ta không phải Tiểu Bảo mà là đứa bé khác, sợ là cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.
Tần Tiểu Kiều cũng không tiếp tục đề tài này, cô tiện tay gắp hai miếng dưa leo vào trong bát của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo rất có cốt khí, căn bản không chịu ăn, trực tiếp vươn tay lấy dưa leo ra ném lên trên bàn.
Không đợi Tần Tiểu Kiều mở miệng, Lục Phong Liệt đã tái mặt dạy con:
“Lục Gia Đình, ai dạy con làm vậy trên bàn ăn?”
Có lẽ là do anh hơi lớn tiếng một chút, cũng có thể là do nét mặt anh thật sự quá uy nghiêm, Tiểu Bảo sợ run lên, rụt rè nhìn anh, cuối cùng há miệng khóc rống.
Tần Tiểu Kiều cũng giật mình, sao đứa nhỏ này như được làm từ nước vậy? Động một chút lại khóc?
“Nhưng Lục Phong Liệt có thể dạy bảo thằng bé này cũng tốt, tên nhóc này vốn không hề nghe lời cô, mỗi lúc trong nhà chỉ có mình cô đúng là cô không thể trấn áp nó nổi.
Cứ để mặc nó như vậy, lớn lên chẳng phải sẽ thành hỗn thế ma vương?
“Im miệng.”
Lục Phong Liệt lại quát lớn một tiếng, Tiểu Bảo run cầm cập vội mím chặt đôi môi nhỏ lại, rất sợ mình không nhịn được khóc ra tiếng.
Cậu bé còn vội vàng giơ tay lên bịt cái miệng nhỏ bé lại, đôi mắt lộ ra ngoài còn đang rớt nước mắt, trông rất đáng thương.
Tần Tiểu Kiều hơi không đành lòng. Cây gậy Lục Phong Liệt đã cho rồi, giờ cô cho một củ cà rốt là được.
“Tiểu Bảo ngoan, đừng khóc, lần sau con không nên lãng phí lương thực như vậy có biết không? Lúc ngồi trên bàn ăn có tức giận cũng không được ném đồ linh tinh, mau xin lỗi cha đi.”
Đúng là cả đời này Lục Phong Liệt cũng không thể nào ngờ tới, có một ngày, Tần Tiểu Kiều còn có thể dỗ dành con nhỏ.
Tiểu Bảo cũng không ngừng khóc vì tiếng dỗ dành dịu giọng của cô, trái lại thằng bé còn tủi thân trừng cha mình một cái, vung tay hô lên:
“Đều do bà.”
Nhưng sợ cha mắng mình tiếp, cậu bé lại tranh thủ bịt miệng mình lại.
Sao Tần Tiểu Kiều có thể so đo với một đứa nhỏ, cô tranh thủ gật đầu:
“Đúng đúng đúng, đều do mẹ, là mẹ không tốt, trước đây mẹ cứ luôn bắt nạt con với anh trai, nhưng chẳng phải hiện tại mẹ đã hối cải làm lại từ đầu rồi ư?”
“Con xem, mẹ còn nấu nhiều đồ ăn ngon cho con như vậy.”
Cô vừa nói vừa gắp trứng bỏ vào trong bát cho Tiểu Bảo.
“Đây, nếm thử món trứng bí truyền của mẹ đi.”
Tiểu Bảo nào biết cái gì là bí truyền, cậu bé chẳng hề nể mặt mẹ mình, còn tránh tay Tần Tiểu Kiều đi, quệt miệng khó chịu.
“Dù sao cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, cô ấy coi tôi như anh trai, đương nhiên Lục Gia Đình cũng là cháu của cô ấy, cô ấy không nhỏ mọn như vậy đâu.”
Nghe ra anh nói gần nói xa đều đang giải thích quan hệ của hai người, trong lòng Tần Tiểu Kiều mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Không nhỏ mọn như vậy?
Giả đúng không?
Nếu người làm bẩn cái váy của cô ta không phải Tiểu Bảo mà là đứa bé khác, sợ là cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.
Tần Tiểu Kiều cũng không tiếp tục đề tài này, cô tiện tay gắp hai miếng dưa leo vào trong bát của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo rất có cốt khí, căn bản không chịu ăn, trực tiếp vươn tay lấy dưa leo ra ném lên trên bàn.
Không đợi Tần Tiểu Kiều mở miệng, Lục Phong Liệt đã tái mặt dạy con:
“Lục Gia Đình, ai dạy con làm vậy trên bàn ăn?”
Có lẽ là do anh hơi lớn tiếng một chút, cũng có thể là do nét mặt anh thật sự quá uy nghiêm, Tiểu Bảo sợ run lên, rụt rè nhìn anh, cuối cùng há miệng khóc rống.
Tần Tiểu Kiều cũng giật mình, sao đứa nhỏ này như được làm từ nước vậy? Động một chút lại khóc?
“Nhưng Lục Phong Liệt có thể dạy bảo thằng bé này cũng tốt, tên nhóc này vốn không hề nghe lời cô, mỗi lúc trong nhà chỉ có mình cô đúng là cô không thể trấn áp nó nổi.
Cứ để mặc nó như vậy, lớn lên chẳng phải sẽ thành hỗn thế ma vương?
“Im miệng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Phong Liệt lại quát lớn một tiếng, Tiểu Bảo run cầm cập vội mím chặt đôi môi nhỏ lại, rất sợ mình không nhịn được khóc ra tiếng.
Cậu bé còn vội vàng giơ tay lên bịt cái miệng nhỏ bé lại, đôi mắt lộ ra ngoài còn đang rớt nước mắt, trông rất đáng thương.
Tần Tiểu Kiều hơi không đành lòng. Cây gậy Lục Phong Liệt đã cho rồi, giờ cô cho một củ cà rốt là được.
“Tiểu Bảo ngoan, đừng khóc, lần sau con không nên lãng phí lương thực như vậy có biết không? Lúc ngồi trên bàn ăn có tức giận cũng không được ném đồ linh tinh, mau xin lỗi cha đi.”
Đúng là cả đời này Lục Phong Liệt cũng không thể nào ngờ tới, có một ngày, Tần Tiểu Kiều còn có thể dỗ dành con nhỏ.
Tiểu Bảo cũng không ngừng khóc vì tiếng dỗ dành dịu giọng của cô, trái lại thằng bé còn tủi thân trừng cha mình một cái, vung tay hô lên:
“Đều do bà.”
Nhưng sợ cha mắng mình tiếp, cậu bé lại tranh thủ bịt miệng mình lại.
Sao Tần Tiểu Kiều có thể so đo với một đứa nhỏ, cô tranh thủ gật đầu:
“Đúng đúng đúng, đều do mẹ, là mẹ không tốt, trước đây mẹ cứ luôn bắt nạt con với anh trai, nhưng chẳng phải hiện tại mẹ đã hối cải làm lại từ đầu rồi ư?”
“Con xem, mẹ còn nấu nhiều đồ ăn ngon cho con như vậy.”
Cô vừa nói vừa gắp trứng bỏ vào trong bát cho Tiểu Bảo.
“Đây, nếm thử món trứng bí truyền của mẹ đi.”
Tiểu Bảo nào biết cái gì là bí truyền, cậu bé chẳng hề nể mặt mẹ mình, còn tránh tay Tần Tiểu Kiều đi, quệt miệng khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro