80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Hỏi Ý Hai Đứa N...
2024-11-27 00:00:38
Chân lảo đảo một cái, cô suýt ngã sấp xuống, khó khăn lắm mới có thể đỡ giường đứng vững lại gặp phải đôi mắt đằng đằng sát khí của Lục Phong Liệt.
“Tần Tiểu Kiều, tôi chỉ mới rời đi một chút như vậy, cô đã muốn nhân cơ hội đánh mắng con nhỏ? Cô đúng là bản tính khó dời! Ly hôn đi, không còn gì để nói nữa.”
Lục Phong Liệt ném lại một câu hung ác xong mới cúi người ôm đứa nhỏ vào ngực, tranh thủ vỗ vỗ phần lưng cậu bé an ủi.
Có cha làm chỗ dựa, cuối cùng cậu bé cũng ngừng khóc, dính nhão mà dụi đầu vào lồng ngực Lục Phong Liệt, thậm chí còn chẳng muốn nhìn người mẹ ruột Tần Tiểu Kiều này lấy một lần.
Tần Tiểu Kiều có khổ mà không thể nói, vội vã giải thích: “Lục… Lục Phong Liệt, em không đánh con, em định lấy khăn giấy lau nước mắt cho thằng bé, thằng bé bị giật mình nên mới khóc…”
Sợ anh không tin, cô còn vội giơ miếng giấy trong tay lên cho anh xem.
Lục Phong Liệt lạnh lùng đảo mắt nhìn qua, cũng không biết nên tin hay không.
“Nếu không phải do cô thường đánh bọn chúng, sao bọn chúng lại sợ cô? Trước kia vì con tôi mới phải năm lần bảy lượt nhường nhịn cô, nếu hiện tại ngay cả con cũng không cần cô nữa, không bằng ly hôn đi.”
Tần Tiểu Kiều không biết phải nói sao mới phải. Suy cho cùng đúng là nguyên chủ tội ác tày trời thật sự.
Lục Phong Liệt cũng lười nói nhiều với cô, ôm con trực tiếp ra khỏi cửa, đi tới phòng khách ngồi. Lúc này anh mới chú ý tới căn nhà đã rực rỡ hẳn lên.
Liếc nhìn phòng ngủ, đều do Tần Tiểu Kiều dọn sao?
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, rốt cuộc cô lại muốn làm cái quỷ gì nữa?
Đứng trong phòng cố gắng xây dựng tâm lý thật lâu, Tần Tiểu Kiều mới chậm rãi bước ra, đi tới phòng khách.
Cô thấy trên bàn có hai hộp cơm, Lục Phong Liệt đang cho Tiểu Bảo ăn cơm, động tác thành thạo cẩn thận khiến một người vốn rắn rỏi như anh cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần.
Đại Bảo ngồi bên cạnh đang ngoan ngoãn mà tự cầm đũa ăn cơm, một nhà ba người ấm áp tươi đẹp, cô lại như một người ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Lục Phong Liệt và Tiểu Bảo lại làm như không nhìn thấy cô, chỉ có Đại Bảo giương mắt nhìn cô một cái.
Đối mặt với vẻ mất mát của cô, nó trực tiếp cúi đầu, vờ như không phát hiện.
Mùi thơm của thức ăn không ngừng bay tới, Tần Tiểu Kiều đói gần chết, cũng không ậm ừ, trực tiếp cầm hộp đựng cơm lên vội vàng ra ngoài.
Cô vừa đi, sắc mặt Lục Phong Liệt mới hơi dịu xuống. Liếc nhìn Tiểu Bảo nước mắt nước mũi tèm lem trong ngực, anh hỏi con:
“Vừa rồi ả lại đánh con nữa ư?”
Ả ở đây hẳn là ám chỉ Tần Tiểu Kiều không sai được.
Tiểu Bảo chép miệng mới vừa định trả lời, Lục Phong Liệt đã xụ mặt dạy bảo: “Không được phép nói láo.”
Tiểu Bảo bất mãn hừ hừ: “Không đánh.”
Dừng một chút, Tiểu Bảo như nhớ tới điều gì, lại lầm bầm: “Ba, con không thích bà ta, con không muốn bà ta, cha tìm cho con một người mẹ kế khác đi có được không?”
Lục Phong Liệt nhíu chặt mày. Tiểu Bảo mới có ba tuổi, sao đã biết tới mẹ kế rồi?
Nói không chừng thằng bé nghe được mấy hàng xóm trong đại viện nói linh tinh gì rồi. Nhớ tới ngày tháng sốt ruột kia, anh lại càng kiên định với quyết tâm ly hôn.
Giương mắt nhìn Đại Bảo bên cạnh, Lục Phong Liệt hỏi: “Lục Gia Hứa, con có đồng ý để ba với mẹ ly hôn không?”
Con trai lớn đã năm tuổi, lại chẳng mở miệng nói chuyện bao nhiêu. Hiện tại nghe anh hỏi vậy thằng bé cũng chẳng buồn phản ứng, vẫn chuyên tâm moi bát cơm.
Vẻ mặt Lục Phong Liệt trở nên ảm đạm, nhưng cũng chỉ xoa xoa đầu thằng bé, không hỏi thêm nữa.
“Tần Tiểu Kiều, tôi chỉ mới rời đi một chút như vậy, cô đã muốn nhân cơ hội đánh mắng con nhỏ? Cô đúng là bản tính khó dời! Ly hôn đi, không còn gì để nói nữa.”
Lục Phong Liệt ném lại một câu hung ác xong mới cúi người ôm đứa nhỏ vào ngực, tranh thủ vỗ vỗ phần lưng cậu bé an ủi.
Có cha làm chỗ dựa, cuối cùng cậu bé cũng ngừng khóc, dính nhão mà dụi đầu vào lồng ngực Lục Phong Liệt, thậm chí còn chẳng muốn nhìn người mẹ ruột Tần Tiểu Kiều này lấy một lần.
Tần Tiểu Kiều có khổ mà không thể nói, vội vã giải thích: “Lục… Lục Phong Liệt, em không đánh con, em định lấy khăn giấy lau nước mắt cho thằng bé, thằng bé bị giật mình nên mới khóc…”
Sợ anh không tin, cô còn vội giơ miếng giấy trong tay lên cho anh xem.
Lục Phong Liệt lạnh lùng đảo mắt nhìn qua, cũng không biết nên tin hay không.
“Nếu không phải do cô thường đánh bọn chúng, sao bọn chúng lại sợ cô? Trước kia vì con tôi mới phải năm lần bảy lượt nhường nhịn cô, nếu hiện tại ngay cả con cũng không cần cô nữa, không bằng ly hôn đi.”
Tần Tiểu Kiều không biết phải nói sao mới phải. Suy cho cùng đúng là nguyên chủ tội ác tày trời thật sự.
Lục Phong Liệt cũng lười nói nhiều với cô, ôm con trực tiếp ra khỏi cửa, đi tới phòng khách ngồi. Lúc này anh mới chú ý tới căn nhà đã rực rỡ hẳn lên.
Liếc nhìn phòng ngủ, đều do Tần Tiểu Kiều dọn sao?
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, rốt cuộc cô lại muốn làm cái quỷ gì nữa?
Đứng trong phòng cố gắng xây dựng tâm lý thật lâu, Tần Tiểu Kiều mới chậm rãi bước ra, đi tới phòng khách.
Cô thấy trên bàn có hai hộp cơm, Lục Phong Liệt đang cho Tiểu Bảo ăn cơm, động tác thành thạo cẩn thận khiến một người vốn rắn rỏi như anh cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần.
Đại Bảo ngồi bên cạnh đang ngoan ngoãn mà tự cầm đũa ăn cơm, một nhà ba người ấm áp tươi đẹp, cô lại như một người ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Lục Phong Liệt và Tiểu Bảo lại làm như không nhìn thấy cô, chỉ có Đại Bảo giương mắt nhìn cô một cái.
Đối mặt với vẻ mất mát của cô, nó trực tiếp cúi đầu, vờ như không phát hiện.
Mùi thơm của thức ăn không ngừng bay tới, Tần Tiểu Kiều đói gần chết, cũng không ậm ừ, trực tiếp cầm hộp đựng cơm lên vội vàng ra ngoài.
Cô vừa đi, sắc mặt Lục Phong Liệt mới hơi dịu xuống. Liếc nhìn Tiểu Bảo nước mắt nước mũi tèm lem trong ngực, anh hỏi con:
“Vừa rồi ả lại đánh con nữa ư?”
Ả ở đây hẳn là ám chỉ Tần Tiểu Kiều không sai được.
Tiểu Bảo chép miệng mới vừa định trả lời, Lục Phong Liệt đã xụ mặt dạy bảo: “Không được phép nói láo.”
Tiểu Bảo bất mãn hừ hừ: “Không đánh.”
Dừng một chút, Tiểu Bảo như nhớ tới điều gì, lại lầm bầm: “Ba, con không thích bà ta, con không muốn bà ta, cha tìm cho con một người mẹ kế khác đi có được không?”
Lục Phong Liệt nhíu chặt mày. Tiểu Bảo mới có ba tuổi, sao đã biết tới mẹ kế rồi?
Nói không chừng thằng bé nghe được mấy hàng xóm trong đại viện nói linh tinh gì rồi. Nhớ tới ngày tháng sốt ruột kia, anh lại càng kiên định với quyết tâm ly hôn.
Giương mắt nhìn Đại Bảo bên cạnh, Lục Phong Liệt hỏi: “Lục Gia Hứa, con có đồng ý để ba với mẹ ly hôn không?”
Con trai lớn đã năm tuổi, lại chẳng mở miệng nói chuyện bao nhiêu. Hiện tại nghe anh hỏi vậy thằng bé cũng chẳng buồn phản ứng, vẫn chuyên tâm moi bát cơm.
Vẻ mặt Lục Phong Liệt trở nên ảm đạm, nhưng cũng chỉ xoa xoa đầu thằng bé, không hỏi thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro