80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Là Cô Phiến Diệ...
2024-11-27 00:00:38
Tần Tiểu Kiều thấy cậu bé đã giận thật, cũng không ép cậu bé nữa mà đổi sang gắp trứng cho Đại Bảo.
Cô giương mắt, phát hiện Lục Phong Liệt cũng đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười nhưng cũng gắp một cái cho Lục Phong Liệt.
“Nếm thử đi, chắc chắn là ngon đó.”
Sắc mặt Lục Phong Liệt vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng trán lại hơi nhíu lại. Không hiểu sao anh cứ có cảm giác giọng điệu Tần Tiểu Kiều nói chuyện với anh như đang dỗ dành con nít?
Ăn cơm xong, cái trứng trong bát Tiểu Bảo vẫn còn nguyên, chưa bị đụng vào.
Tần Tiểu Kiều hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới một thằng bé suốt ngày kêu gào như Tiểu Bảo lại có thể bướng bỉnh như thế. Cũng không biết tính này di truyền từ ai?
Thu dọn bát đũa xong, cô nấu nước nóng để tắm, nhưng khi đẩy cửa nhà tắm ra lại thấy trong bồn chất đầy một chậu quần áo.
Cô vốn tưởng đây là quần áo bẩn, kết quả cầm lên nhìn thử, đồ đã được giặt sạch hết rồi?
Đây chính là bộ hai thằng bé mặc hôm nay, Lục Phong Liệt đã giặt ư?
Tần Tiểu Kiều nghi ngờ bưng lên, định đi ra ngoài phơi, Lục Phong Liệt thấy thế lại đi lên nhận lấy.
“Để tôi.”
Cô còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã trống rỗng.
Tần Tiểu Kiều đứng đờ tại chỗ, mắt thấy Lục Phong Liệt bưng quần áo đi tới ban công, cô lại có thiện cảm với anh hơn vài phần.
Vốn tưởng một người là sĩ quan như anh phải có chủ nghĩa đàn ông mới đúng, mấy việc như giặt quần áo nấu cơm chắc chắn anh sẽ không động tay vào, không nghĩ tới cô đã nghĩ quá phiến diện.
Lục Phong Liệt không chỉ có thể chăm con còn có thể giặt quần áo. Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, dường như anh còn biết quét dọn lau chùi, chỉ có không nấu cơm được thôi.
Một người chồng có thể nói là hoàn mỹ như vậy, nói thật, đứng trước châu ngọc như thế, cô thật sự không nỡ ly hôn.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ một chút mà thôi. Người ta là nam chính, đã bị nữ chính đặt trước rồi, nào tới phiên cô?
Huống chi thái độ của Lục Phong Liệt với cô thật đúng là mắt điếc tai ngơ, muốn tiếp tục đoạn hôn nhân này, đúng là mơ tưởng hão huyền.
Nghĩ tới mấy chuyện này, cô thở dài một hơi, lề mề đi tắm rửa.
Chờ khi ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn một mình Lục Phong Liệt, trong tay anh còn cầm cái gì đó, đang nghiêm túc đọc.
“Bọn nhỏ đã ngủ hết rồi?”
Tần Tiểu Kiều lau tóc, lại mang quần áo mới được giặt sạch ra tới ban công phơi.
Lục Phong Liệt ừ một tiếng, cũng không sợ Tần Tiểu Kiều không nghe được.
Anh mới vừa bỏ thứ trong tay xuống, Tần Tiểu Kiều đã đóng cửa ban công đi vào. Mới vừa tắm xong, trên người cô mặc một chiếc váy đen đã được chỉnh sửa.
Trông thắt lưng cô đã nhỏ đi không ít, da cũng càng trắng hơn.
Nhưng anh cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt về.
Tần Tiểu Kiều nghiêng đầu, thấy anh còn ngồi trên sofa, cô rất kinh ngạc.
“Trễ vậy rồi anh còn chưa định đi ngủ?”
Lục Phong Liệt thuận tay cầm cái túi bên cạnh, giơ lên ra hiệu với cô.
“Cô mua?”
Cô giương mắt, phát hiện Lục Phong Liệt cũng đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười nhưng cũng gắp một cái cho Lục Phong Liệt.
“Nếm thử đi, chắc chắn là ngon đó.”
Sắc mặt Lục Phong Liệt vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng trán lại hơi nhíu lại. Không hiểu sao anh cứ có cảm giác giọng điệu Tần Tiểu Kiều nói chuyện với anh như đang dỗ dành con nít?
Ăn cơm xong, cái trứng trong bát Tiểu Bảo vẫn còn nguyên, chưa bị đụng vào.
Tần Tiểu Kiều hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới một thằng bé suốt ngày kêu gào như Tiểu Bảo lại có thể bướng bỉnh như thế. Cũng không biết tính này di truyền từ ai?
Thu dọn bát đũa xong, cô nấu nước nóng để tắm, nhưng khi đẩy cửa nhà tắm ra lại thấy trong bồn chất đầy một chậu quần áo.
Cô vốn tưởng đây là quần áo bẩn, kết quả cầm lên nhìn thử, đồ đã được giặt sạch hết rồi?
Đây chính là bộ hai thằng bé mặc hôm nay, Lục Phong Liệt đã giặt ư?
Tần Tiểu Kiều nghi ngờ bưng lên, định đi ra ngoài phơi, Lục Phong Liệt thấy thế lại đi lên nhận lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Để tôi.”
Cô còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã trống rỗng.
Tần Tiểu Kiều đứng đờ tại chỗ, mắt thấy Lục Phong Liệt bưng quần áo đi tới ban công, cô lại có thiện cảm với anh hơn vài phần.
Vốn tưởng một người là sĩ quan như anh phải có chủ nghĩa đàn ông mới đúng, mấy việc như giặt quần áo nấu cơm chắc chắn anh sẽ không động tay vào, không nghĩ tới cô đã nghĩ quá phiến diện.
Lục Phong Liệt không chỉ có thể chăm con còn có thể giặt quần áo. Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, dường như anh còn biết quét dọn lau chùi, chỉ có không nấu cơm được thôi.
Một người chồng có thể nói là hoàn mỹ như vậy, nói thật, đứng trước châu ngọc như thế, cô thật sự không nỡ ly hôn.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ một chút mà thôi. Người ta là nam chính, đã bị nữ chính đặt trước rồi, nào tới phiên cô?
Huống chi thái độ của Lục Phong Liệt với cô thật đúng là mắt điếc tai ngơ, muốn tiếp tục đoạn hôn nhân này, đúng là mơ tưởng hão huyền.
Nghĩ tới mấy chuyện này, cô thở dài một hơi, lề mề đi tắm rửa.
Chờ khi ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn một mình Lục Phong Liệt, trong tay anh còn cầm cái gì đó, đang nghiêm túc đọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bọn nhỏ đã ngủ hết rồi?”
Tần Tiểu Kiều lau tóc, lại mang quần áo mới được giặt sạch ra tới ban công phơi.
Lục Phong Liệt ừ một tiếng, cũng không sợ Tần Tiểu Kiều không nghe được.
Anh mới vừa bỏ thứ trong tay xuống, Tần Tiểu Kiều đã đóng cửa ban công đi vào. Mới vừa tắm xong, trên người cô mặc một chiếc váy đen đã được chỉnh sửa.
Trông thắt lưng cô đã nhỏ đi không ít, da cũng càng trắng hơn.
Nhưng anh cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt về.
Tần Tiểu Kiều nghiêng đầu, thấy anh còn ngồi trên sofa, cô rất kinh ngạc.
“Trễ vậy rồi anh còn chưa định đi ngủ?”
Lục Phong Liệt thuận tay cầm cái túi bên cạnh, giơ lên ra hiệu với cô.
“Cô mua?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro