80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Đi Chợ Mua Đồ
2024-11-27 00:00:38
Tần Sơn nhẹ nhàng đá đá cái túi bên người, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
“Trong này đều là đồ mẹ kêu em mang lên choc hị, đưa đồ xong em có thể đi rồi.”
Cậu ta biết cái nết thích diễu võ dương oai của người chị gái này, chẳng muốn ở bên cạnh chị ấy dù chỉ một giây, nói xong cậu ta xoay người muốn rời đi ngay.
“Chờ đã!”
Tần Tiểu Kiều nhanh tay nhanh mắt kéo Tần Sơn lại, đi vòng quanh người em trai nhìn chằm chằm em trai hỏi:
“Em vội cái gì? Đi xa như vậy tới đây, đã ăn gì chưa?”
Tần Sơn quay mặt đi không đáp, ánh mắt quét thấy những người trẻ tuổi qua lại xung quanh, mỗi người đều ăn mặc sạch sẽ tươm tất.
Lại nhìn lại bản thân mình, đen thui, đầy bụi đất, vốn không phải người cùng một thế giới với bọn họ, tự ti trong lòng bỗng xông tới.
Cậu ta hơi mất kiên nhẫn nói: “Làm sao nữa? Em đã đưa đồ tới rồi còn không để cho em đi?”
Tần Tiểu Kiều biết rõ nguyên chủ đã tác quái với người nhà như thế nào, cũng không tức giận vì thái độ của Tần Sơn.
Tuy đối với cô, người em trai này chỉ là một người xa lạ, nhưng dù sao trong đầu cô cũng có trí nhớ về cậu ta, khi nhìn thấy cậu ta, cô còn có cảm giác thân thiết lạ thường.
“Em định đi đâu? Vừa nãy mẹ đã kêu chị chăm sóc em rồi…”
Nói xong, cô lại tranh thủ ngồi xổm xuống kéo bao tải, cũng không biết bên trong có chứa gì mà nặng trịch, cô vốn không thể nào kéo nổi.
“Thứ này nặng như vậy mà em định để chị tự mang về? Mẹ kêu em tiện đường tới thăm chị, em lại làm như vậy sao?”
Tần Sơn tức tới nổi trận lôi đình: “Đừng lấy mẹ ra dọa em, chị còn tưởng bọn họ có thể làm chỗ dựa cho chị sao?”
Tần Tiểu Kiều tức giận chậc lưỡi một tiếng, lại hích cánh tay Tần Sơn một cái:
“Em nói chuyện với chị kiểu gì đó? Được rồi, đừng lắm lời nữa, mau kéo thứ này tới phòng thường trực giúp chị, để bọn họ xem giúp một chút, sau đó em đi theo chị đi mua đồ ăn, ăn cơm trưa xong rồi tính tiếp.”
Tần Sơn ngây người tại chỗ, nhìn chị gái như nhìn thấy quỷ.
Cậu ta chẳng thể nào nghĩ tới, Tần Tiểu Kiều lại có thể giữ cậu ta lại ăn cơm?
Không phải Tần Tiểu Kiều nên cảm thấy ghét bỏ vì cậu ta làm Tần Tiểu Kiều mất mặt ư?
Dù sao cậu ta cũng tới từ nông thôn mà!
Nhớ trước đây, khi cậu ta theo Tần Tiểu Kiều vào trong huyện mua đồ, suốt quá trình đi Tần Tiểu Kiều chẳng hề vui vẻ với cậu ta, trên đường mua được đồ ăn cũng không chia cho cậu ta lấy một miếng, sao hôm nay lại…
Rốt cuộc Tần Tiểu Kiều đang có ý đồ gì?
“Sững ra đó làm gì nữa? Mau đi nha!”
Tần Tiểu Kiều thúc giục như thế, cậu ta có không phục cũng chỉ có thể kéo bao tải tới phòng thường trực.
Chờ khi đi ra, cậu ta lại bị Tần Tiểu Kiều kéo tới chợ bán thức ăn ở gần đây.
Hiện tại ở chợ không nhiều người, hai chị em đi một vòng quanh chợ. Thấy Tần Sơn gầy như vậy, cô định nấu chút gì đó ngon ngon bồi bổ cho cậu ta.
Cô mua gà mua bồ câu, lúc sắp về cô còn vừa ý một con cá trắm cỏ lớn.
“Mua vậy rồi có chưa đủ?”
“Trong này đều là đồ mẹ kêu em mang lên choc hị, đưa đồ xong em có thể đi rồi.”
Cậu ta biết cái nết thích diễu võ dương oai của người chị gái này, chẳng muốn ở bên cạnh chị ấy dù chỉ một giây, nói xong cậu ta xoay người muốn rời đi ngay.
“Chờ đã!”
Tần Tiểu Kiều nhanh tay nhanh mắt kéo Tần Sơn lại, đi vòng quanh người em trai nhìn chằm chằm em trai hỏi:
“Em vội cái gì? Đi xa như vậy tới đây, đã ăn gì chưa?”
Tần Sơn quay mặt đi không đáp, ánh mắt quét thấy những người trẻ tuổi qua lại xung quanh, mỗi người đều ăn mặc sạch sẽ tươm tất.
Lại nhìn lại bản thân mình, đen thui, đầy bụi đất, vốn không phải người cùng một thế giới với bọn họ, tự ti trong lòng bỗng xông tới.
Cậu ta hơi mất kiên nhẫn nói: “Làm sao nữa? Em đã đưa đồ tới rồi còn không để cho em đi?”
Tần Tiểu Kiều biết rõ nguyên chủ đã tác quái với người nhà như thế nào, cũng không tức giận vì thái độ của Tần Sơn.
Tuy đối với cô, người em trai này chỉ là một người xa lạ, nhưng dù sao trong đầu cô cũng có trí nhớ về cậu ta, khi nhìn thấy cậu ta, cô còn có cảm giác thân thiết lạ thường.
“Em định đi đâu? Vừa nãy mẹ đã kêu chị chăm sóc em rồi…”
Nói xong, cô lại tranh thủ ngồi xổm xuống kéo bao tải, cũng không biết bên trong có chứa gì mà nặng trịch, cô vốn không thể nào kéo nổi.
“Thứ này nặng như vậy mà em định để chị tự mang về? Mẹ kêu em tiện đường tới thăm chị, em lại làm như vậy sao?”
Tần Sơn tức tới nổi trận lôi đình: “Đừng lấy mẹ ra dọa em, chị còn tưởng bọn họ có thể làm chỗ dựa cho chị sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Tiểu Kiều tức giận chậc lưỡi một tiếng, lại hích cánh tay Tần Sơn một cái:
“Em nói chuyện với chị kiểu gì đó? Được rồi, đừng lắm lời nữa, mau kéo thứ này tới phòng thường trực giúp chị, để bọn họ xem giúp một chút, sau đó em đi theo chị đi mua đồ ăn, ăn cơm trưa xong rồi tính tiếp.”
Tần Sơn ngây người tại chỗ, nhìn chị gái như nhìn thấy quỷ.
Cậu ta chẳng thể nào nghĩ tới, Tần Tiểu Kiều lại có thể giữ cậu ta lại ăn cơm?
Không phải Tần Tiểu Kiều nên cảm thấy ghét bỏ vì cậu ta làm Tần Tiểu Kiều mất mặt ư?
Dù sao cậu ta cũng tới từ nông thôn mà!
Nhớ trước đây, khi cậu ta theo Tần Tiểu Kiều vào trong huyện mua đồ, suốt quá trình đi Tần Tiểu Kiều chẳng hề vui vẻ với cậu ta, trên đường mua được đồ ăn cũng không chia cho cậu ta lấy một miếng, sao hôm nay lại…
Rốt cuộc Tần Tiểu Kiều đang có ý đồ gì?
“Sững ra đó làm gì nữa? Mau đi nha!”
Tần Tiểu Kiều thúc giục như thế, cậu ta có không phục cũng chỉ có thể kéo bao tải tới phòng thường trực.
Chờ khi đi ra, cậu ta lại bị Tần Tiểu Kiều kéo tới chợ bán thức ăn ở gần đây.
Hiện tại ở chợ không nhiều người, hai chị em đi một vòng quanh chợ. Thấy Tần Sơn gầy như vậy, cô định nấu chút gì đó ngon ngon bồi bổ cho cậu ta.
Cô mua gà mua bồ câu, lúc sắp về cô còn vừa ý một con cá trắm cỏ lớn.
“Mua vậy rồi có chưa đủ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro