80 Quân Hôn Có Song Bảo: Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng
Cậu Em Vợ Chân...
2024-11-27 00:00:38
Cậu ta nắm tóc, rầu rĩ không vui:
“Em còn không thi nổi đại học đây, đừng nói tới thi trường quân đội, lần này em vào trong huyện là để học lại.”
Hiện tại cậu ta đã 20 tuổi, nếu không phải vì muốn thi đại học, đoán chừng cậu ta đã kết hôn từ lâu.
Cha mẹ cố gắng gom góp khắp nơi mới góp đủ tiền học phí, nếu lần này cậu ta còn không thi đậu nữa, chi bằng chết đi cho xong.
Tần Tiểu Kiều ít nhiều gì cũng có thể hiểu được, gia đình quá khó khăn.
Tuy có con gái gả cho quân nhân, nhà chồng cũng tương đối khá giả, nhưng nguyên chủ lại giữ khư khư tiền của mình.
Ở nhà mấy năm, nhưng nguyên chủ không chỉ không gửi tiền trợ cấp Lục Phong Liệt đưa cho cha mẹ, còn ăn ở chi tiêu trên tiền của gia đình.
Nghĩ lại, nguyên chủ đúng là kẻ không biết xấu hổ.
Cô vỗ vỗ bả vai Tần Sơn, cười khích lệ: “Em trai chị thông minh như vậy, sao có thể không thi được? Đừng căng thẳng quá, một năm có thể học được rất nhiều.”
“Chị nhớ hình như nhược điểm của em là tiếng Anh đúng không?”
Đầu năm nay, tiếng Anh không chỉ là nhược điểm của Tần Sơn, mà còn là nhược điểm của tất cả các thí sinh.
Nhắc tới chuyện này, Tần Sơn lại im bặt. Chẳng lẽ lại nói trong kỳ thi năm nay, cậu ta chỉ viết được có mấy chữ tiếng Anh thôi sao?
Lần này vào huyện học lại, chủ yếu là muốn tăng kiến thức tiếng Anh.
Tần Tiểu Kiều cũng không gặng hỏi: “Không nói chuyện này nữa, chị đi nấu cơm trước, em trông chừng hai đứa nhỏ giúp chị với.”
Không cần cô nói, Tần Sơn cũng sẽ chủ động chơi với bọn nhỏ.
Khi đồ ăn được nấu xong xuôi, Lục Phong Liệt cũng trở về.
Đẩy cửa ra, tháy có một người đàn ông xa lạ đứng trong bếp, Lục Phong Liệt giận tái cả mặt.
Thế nào?
Tần Tiểu Kiều còn dám dẫn đàn ông xa lạ về nhà?
Anh ném cái mũ trong tay đi, tiếng động hơi lớn, hấp dẫn lực chú ý của Tần Sơn.
Bốn mắt nhìn nhau, phát hiện người đàn ông xa lạ này lại chính là cậu em vợ đã lâu không gặp, vẻ mặt Lục Phong Liệt đặc sắc vô cùng.
Tần Sơn không biết suy nghĩ trong lòng anh rể, thấy anh rể, cậu ta tranh thủ xoay người, vô cùng vui vẻ chào hỏi:
“Anh rể, anh về rồi.”
Cậu ta vẫn luôn sùng bái Lục Phong Liệt.
Nhớ lúc Tần Tiểu Kiều mới vừa kết hôn với Lục Phong Liệt, Lục Phong Liệt xuống nông thôn ở nhà bọn họ, Tần Sơn đã biến thành cái đuôi của anh rể, anh rể đi đâu cậu ta theo đấy.
Cho dù hiện tại đã năm sáu năm trôi qua, nhìn thấy Lục Phong Liệt, Tần Sơn vẫn kích động như cũ, vô cùng hào hứng nghênh đón.
“Chị em đã nấu cơm xong, anh rể, anh mau ngồi xuống đi, sẽ ăn được ngay thôi.”
Tần Tiểu Kiều bưng đồ ăn ra, thấy thằng em mình xum xoe với Lục Phong Liệt như thế, cô lại không nhịn được chép miệng.
“Có phải em nấu cơm đâu, chân chó như vậy làm gì? Khi em mười mấy tuổi em quấn lấy anh rể em chưa đủ sao, giờ đã hai mươi rồi vẫn còn dính anh ấy như thế?”
Bị chị gái nói toạc ra như vậy, mặt Tần Sơn đỏ như mông khỉ, đứng ngây tại chỗ không dám đi lên.
“Em còn không thi nổi đại học đây, đừng nói tới thi trường quân đội, lần này em vào trong huyện là để học lại.”
Hiện tại cậu ta đã 20 tuổi, nếu không phải vì muốn thi đại học, đoán chừng cậu ta đã kết hôn từ lâu.
Cha mẹ cố gắng gom góp khắp nơi mới góp đủ tiền học phí, nếu lần này cậu ta còn không thi đậu nữa, chi bằng chết đi cho xong.
Tần Tiểu Kiều ít nhiều gì cũng có thể hiểu được, gia đình quá khó khăn.
Tuy có con gái gả cho quân nhân, nhà chồng cũng tương đối khá giả, nhưng nguyên chủ lại giữ khư khư tiền của mình.
Ở nhà mấy năm, nhưng nguyên chủ không chỉ không gửi tiền trợ cấp Lục Phong Liệt đưa cho cha mẹ, còn ăn ở chi tiêu trên tiền của gia đình.
Nghĩ lại, nguyên chủ đúng là kẻ không biết xấu hổ.
Cô vỗ vỗ bả vai Tần Sơn, cười khích lệ: “Em trai chị thông minh như vậy, sao có thể không thi được? Đừng căng thẳng quá, một năm có thể học được rất nhiều.”
“Chị nhớ hình như nhược điểm của em là tiếng Anh đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu năm nay, tiếng Anh không chỉ là nhược điểm của Tần Sơn, mà còn là nhược điểm của tất cả các thí sinh.
Nhắc tới chuyện này, Tần Sơn lại im bặt. Chẳng lẽ lại nói trong kỳ thi năm nay, cậu ta chỉ viết được có mấy chữ tiếng Anh thôi sao?
Lần này vào huyện học lại, chủ yếu là muốn tăng kiến thức tiếng Anh.
Tần Tiểu Kiều cũng không gặng hỏi: “Không nói chuyện này nữa, chị đi nấu cơm trước, em trông chừng hai đứa nhỏ giúp chị với.”
Không cần cô nói, Tần Sơn cũng sẽ chủ động chơi với bọn nhỏ.
Khi đồ ăn được nấu xong xuôi, Lục Phong Liệt cũng trở về.
Đẩy cửa ra, tháy có một người đàn ông xa lạ đứng trong bếp, Lục Phong Liệt giận tái cả mặt.
Thế nào?
Tần Tiểu Kiều còn dám dẫn đàn ông xa lạ về nhà?
Anh ném cái mũ trong tay đi, tiếng động hơi lớn, hấp dẫn lực chú ý của Tần Sơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn mắt nhìn nhau, phát hiện người đàn ông xa lạ này lại chính là cậu em vợ đã lâu không gặp, vẻ mặt Lục Phong Liệt đặc sắc vô cùng.
Tần Sơn không biết suy nghĩ trong lòng anh rể, thấy anh rể, cậu ta tranh thủ xoay người, vô cùng vui vẻ chào hỏi:
“Anh rể, anh về rồi.”
Cậu ta vẫn luôn sùng bái Lục Phong Liệt.
Nhớ lúc Tần Tiểu Kiều mới vừa kết hôn với Lục Phong Liệt, Lục Phong Liệt xuống nông thôn ở nhà bọn họ, Tần Sơn đã biến thành cái đuôi của anh rể, anh rể đi đâu cậu ta theo đấy.
Cho dù hiện tại đã năm sáu năm trôi qua, nhìn thấy Lục Phong Liệt, Tần Sơn vẫn kích động như cũ, vô cùng hào hứng nghênh đón.
“Chị em đã nấu cơm xong, anh rể, anh mau ngồi xuống đi, sẽ ăn được ngay thôi.”
Tần Tiểu Kiều bưng đồ ăn ra, thấy thằng em mình xum xoe với Lục Phong Liệt như thế, cô lại không nhịn được chép miệng.
“Có phải em nấu cơm đâu, chân chó như vậy làm gì? Khi em mười mấy tuổi em quấn lấy anh rể em chưa đủ sao, giờ đã hai mươi rồi vẫn còn dính anh ấy như thế?”
Bị chị gái nói toạc ra như vậy, mặt Tần Sơn đỏ như mông khỉ, đứng ngây tại chỗ không dám đi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro