80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Bắt Gian Tại Gi...
Thán Thiêu Uyên Ương
2024-11-19 14:44:35
Nếu Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh không thể gạo nấu thành cơm, cô ta định sẽ hoàn thành chuyện tốt với Chu Ngạn Văn trước, như vậy cô ta cũng có thể gả cho Chu Ngạn Văn.
Chỉ cần hôn sự của hai người được quyết định, đời này cô ta không sợ thiếu vinh hoa phú quý nữa.
Đời trước, cô ta với Thẩm Tranh còn chưa làm được gì, huống hồ, hôn nhân của bọn họ còn ngắn ngủi như thế.
Nhưng mà, cô ta đâu thể chịu nổi tịch mịch?
Cho dù không gả cho người khác, nhưng cô ta vẫn có thể lén lút làm mấy chuyện thế này với mấy người đàn ông khác.
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới là, sau khi Chu Ngạn Văn dính thuốc lại trở nên dũng mãnh như thế. Cô ta mới vừa trọng sinh, đây là lần đầu tiên của thân thể này, cả người như bị xé nát ra.
Cô ta cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, nhưng cô ta nhất định phải cắn răng kiên trì, bởi chuyện này ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời cô ta.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có tiếng mở cửa truyền tới.
Từ Nhã Thu rất thức thời mà gào khóc: “Ngạn Văn, cầu xin anh, đừng làm vậy với em…”
“Ngạn Văn, cầu xin anh bỏ qua cho em đi, chúng ta không thể làm như vậy được…”
Cha mẹ Chu Ngạn Văn, Chu Bình và Tiền Hải Hà mới vừa ra ngoài trở về, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng la khóc tê tâm liệt phế của Từ Nhã Thu.
Hai người không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Mà bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, hình ảnh trong phòng khiến hai người mở rộng tầm mắt.
Chu Bình gầm lên: “Các người đang làm cái gì vậy!”
“A!”
Tiếng hét to của Từ Nhã Thu kéo lý trí của Chu Ngạn Văn trở về.
Hắn ta ngừng động tác, nhìn tất cả trước mắt, có chút sững sờ không kịp phản ứng.
Từ Nhã Thu vội vàng kéo cái chăn bên cạnh qua che kín người, đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
Chu Bình nổi giận đùng đùng, nhưng Từ Nhã Thu còn đang ở đây, hắn ta chỉ có thể lui ra ngoài trước:
“Các người mặc quần áo cho chỉnh tề vào đi!”
Từ Hải Hà cũng ngây người ra. Bà vừa định nói gì đó, một góc chăn trên người Từ Nhã Thu đã chảy xuống, để lộ ra một mảng xanh tím ghê người trên bả vai cô ta.
Chu Ngạn Văn nhanh chóng mặc quần áo tử tế vào rồi nhảy xuống đất, rõ ràng vừa rồi người trước mắt hắn ta là Phương Hiểu Lạc, sao lại biến thành Từ Nhã Thu?
Còn có, vì sao hắn ta lại xúc động như vậy?
“Anh… anh có thể tìm cho em một bộ quần áo không?” Từ Nhã Thu run giọng hỏi.
Chu Ngạn Văn quặm mặt lại, thình lình phát hiện quần áo của Từ Nhã Thu rách nát hết rồi.
Hắn ta đi ra ngoài, chẳng bao lâu, Tiền Hải Hà đã cầm quần áo đi vào. Từ Nhã Thu vừa khóc vừa mặc quần áo.
Đợi khi cô ta mặc quần áo xong, Tiền Hải Hà mới hỏi: “Nhã Thu, vừa rồi cháu với Ngạn Văn, hai đứa…”
Từ Nhã Thu nghẹn ngào: “Bác gái, cháu… cháu tới để tặng quà cho Ngạn Văn, chẳng hiểu vì sao anh ấy… anh ấy lại…”
Chỉ cần hôn sự của hai người được quyết định, đời này cô ta không sợ thiếu vinh hoa phú quý nữa.
Đời trước, cô ta với Thẩm Tranh còn chưa làm được gì, huống hồ, hôn nhân của bọn họ còn ngắn ngủi như thế.
Nhưng mà, cô ta đâu thể chịu nổi tịch mịch?
Cho dù không gả cho người khác, nhưng cô ta vẫn có thể lén lút làm mấy chuyện thế này với mấy người đàn ông khác.
Nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới là, sau khi Chu Ngạn Văn dính thuốc lại trở nên dũng mãnh như thế. Cô ta mới vừa trọng sinh, đây là lần đầu tiên của thân thể này, cả người như bị xé nát ra.
Cô ta cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, nhưng cô ta nhất định phải cắn răng kiên trì, bởi chuyện này ảnh hưởng tới hạnh phúc cả đời cô ta.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có tiếng mở cửa truyền tới.
Từ Nhã Thu rất thức thời mà gào khóc: “Ngạn Văn, cầu xin anh, đừng làm vậy với em…”
“Ngạn Văn, cầu xin anh bỏ qua cho em đi, chúng ta không thể làm như vậy được…”
Cha mẹ Chu Ngạn Văn, Chu Bình và Tiền Hải Hà mới vừa ra ngoài trở về, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng la khóc tê tâm liệt phế của Từ Nhã Thu.
Hai người không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Mà bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, hình ảnh trong phòng khiến hai người mở rộng tầm mắt.
Chu Bình gầm lên: “Các người đang làm cái gì vậy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A!”
Tiếng hét to của Từ Nhã Thu kéo lý trí của Chu Ngạn Văn trở về.
Hắn ta ngừng động tác, nhìn tất cả trước mắt, có chút sững sờ không kịp phản ứng.
Từ Nhã Thu vội vàng kéo cái chăn bên cạnh qua che kín người, đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
Chu Bình nổi giận đùng đùng, nhưng Từ Nhã Thu còn đang ở đây, hắn ta chỉ có thể lui ra ngoài trước:
“Các người mặc quần áo cho chỉnh tề vào đi!”
Từ Hải Hà cũng ngây người ra. Bà vừa định nói gì đó, một góc chăn trên người Từ Nhã Thu đã chảy xuống, để lộ ra một mảng xanh tím ghê người trên bả vai cô ta.
Chu Ngạn Văn nhanh chóng mặc quần áo tử tế vào rồi nhảy xuống đất, rõ ràng vừa rồi người trước mắt hắn ta là Phương Hiểu Lạc, sao lại biến thành Từ Nhã Thu?
Còn có, vì sao hắn ta lại xúc động như vậy?
“Anh… anh có thể tìm cho em một bộ quần áo không?” Từ Nhã Thu run giọng hỏi.
Chu Ngạn Văn quặm mặt lại, thình lình phát hiện quần áo của Từ Nhã Thu rách nát hết rồi.
Hắn ta đi ra ngoài, chẳng bao lâu, Tiền Hải Hà đã cầm quần áo đi vào. Từ Nhã Thu vừa khóc vừa mặc quần áo.
Đợi khi cô ta mặc quần áo xong, Tiền Hải Hà mới hỏi: “Nhã Thu, vừa rồi cháu với Ngạn Văn, hai đứa…”
Từ Nhã Thu nghẹn ngào: “Bác gái, cháu… cháu tới để tặng quà cho Ngạn Văn, chẳng hiểu vì sao anh ấy… anh ấy lại…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro