80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Khoe Khoang (2)
Thán Thiêu Uyên Ương
2024-11-19 14:44:35
Người Phương gia lại nghe ra có điểm không đúng, không phải vấn đề lễ hỏi bao nhiêu, mà là…
“Hiểu Lạc, Chu Ngạn Văn là đối tượng của con?”
Trương Tân Diễm không tài nào chấp nhận nổi. Nói như vậy, chẳng lẽ là Từ Nhã Thu cướp mất hôn sự tốt của Hiểu Lạc?
Mà Trương Tân Diễm vừa hỏi ra lời này, mấy thôn dân đang bàn tán rôm rả bên ngoài cũng nhớ tới chuyện này.
Phương Hiểu Lạc lại kéo tay Trương Tân Diễm qua, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà an ủi bà rồi mới nhìn về phía Từ Nhã Thu:
“Chúc mừng cô nha, Từ Nhã Thu, tra nam tiện nữ trời sinh một đôi, hai người đúng là tuyệt phối.”
“Cô!” Từ Nhã Thu không ngờ tới Phương Hiểu Lạc lại mắng người: “Không ngờ cô dám mắng tôi!”
Phương Hiểu Lạc cười nói: “Cô nói thế là sai rồi, cho tới bây giờ tôi chưa từng mắng chửi người khác.”
Từ Nhã Thu tức muốn ngã ngửa, thật lâu sau cô ta mới thốt lên:
“Hiểu Lạc, tôi biết Chu Ngạn Văn không chọn cô, còn cho tôi khoản lễ hỏi lớn như vậy, cô tức giận cũng là chuyện bình thường, cô…”
“Thẩm trung đoàn trưởng?”
Cô ta còn chưa nói hết lời, tầm mắt của Phương Hiểu Lạc đã rơi xuống một bên khác.
Từ Nhã Thu nhìn lại, người kia mặc quân trang, thân thể thẳng tắp, không phải Thẩm Tranh thì là ai?
Sao hắn lại tới đây!
Các hương thân nhìn thấy Thẩm Tranh mặc quân trang đi tới, tự động nhường ra một con đường để hắn đi thẳng vào trong sân.
“Cái gì? Người nọ là trung đoàn trưởng?”
“Trời ơi, chức quan thật lớn!”
“Trung đoàn trưởng có quan hệ gì với Phương gia vậy?”
“Nghe nói trước đó có người giới thiệu trung đoàn trưởng cho Nhã Thu, không biết có phải là người này không.”
“Chẳng lẽ vị thủ trưởng này biết Nhã Thu muốn kết hôn với người khác cho nên tìm tới tính sổ với cô ta?”
“Hỏng rồi, vậy chẳng phải hôm nay Phương gia sẽ có đánh nhau?"
Tuy nói thì nói vậy, nhưng tất cả mọi người lại bày ra vẻ mặt hưng phấn hóng hớt.
Thẩm Tranh lại như không nghe được tiếng bàn tán của mọi người, hắn đi thẳng tới trước mặt Phương Hiểu Lạc:
“Có phải tôi tới không đúng lúc không?”
Phương Hiểu Lạc ngẩng đầu lên, mặt đầy ý cười, trông rất xinh đẹp, ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Thực ra nội tâm của cô đang nghĩ… Hôm nay Thẩm Tranh bật hack sao? Đẹp trai quá đi!
Nhìn cơ ngực như ẩn như hiện, da thịt màu lúa mạch, thân thể cao ngất có hình tam giác ngược tiêu chuẩn…
Trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh Thẩm Tranh không mảnh vải che thân hôm ấy. Cô nhớ tới mấy vết sẹo rất đáng sợ trên người hắn, còn nhớ tới xúc cảm khi sờ lên…
“Không có nha, thật vui vì anh đã tới.”
Thẩm Tranh hơi sửng sốt. Mới mấy ngày không gặp mà cô gái trước mắt như đã đẹp thêm vài phần, đôi mắt trong suốt linh động như có thể phát ra tiếng.
“Tôi đang định đi tìm anh, vừa lúc anh đã tới rồi.” Phương Hiểu Lạc nói: “Đi thôi, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Đám người Trương Tân Diễm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Phương Hiểu Lạc đã nói vào nhà nên mọi người đều theo cô vào trong.
“Hiểu Lạc, Chu Ngạn Văn là đối tượng của con?”
Trương Tân Diễm không tài nào chấp nhận nổi. Nói như vậy, chẳng lẽ là Từ Nhã Thu cướp mất hôn sự tốt của Hiểu Lạc?
Mà Trương Tân Diễm vừa hỏi ra lời này, mấy thôn dân đang bàn tán rôm rả bên ngoài cũng nhớ tới chuyện này.
Phương Hiểu Lạc lại kéo tay Trương Tân Diễm qua, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà an ủi bà rồi mới nhìn về phía Từ Nhã Thu:
“Chúc mừng cô nha, Từ Nhã Thu, tra nam tiện nữ trời sinh một đôi, hai người đúng là tuyệt phối.”
“Cô!” Từ Nhã Thu không ngờ tới Phương Hiểu Lạc lại mắng người: “Không ngờ cô dám mắng tôi!”
Phương Hiểu Lạc cười nói: “Cô nói thế là sai rồi, cho tới bây giờ tôi chưa từng mắng chửi người khác.”
Từ Nhã Thu tức muốn ngã ngửa, thật lâu sau cô ta mới thốt lên:
“Hiểu Lạc, tôi biết Chu Ngạn Văn không chọn cô, còn cho tôi khoản lễ hỏi lớn như vậy, cô tức giận cũng là chuyện bình thường, cô…”
“Thẩm trung đoàn trưởng?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta còn chưa nói hết lời, tầm mắt của Phương Hiểu Lạc đã rơi xuống một bên khác.
Từ Nhã Thu nhìn lại, người kia mặc quân trang, thân thể thẳng tắp, không phải Thẩm Tranh thì là ai?
Sao hắn lại tới đây!
Các hương thân nhìn thấy Thẩm Tranh mặc quân trang đi tới, tự động nhường ra một con đường để hắn đi thẳng vào trong sân.
“Cái gì? Người nọ là trung đoàn trưởng?”
“Trời ơi, chức quan thật lớn!”
“Trung đoàn trưởng có quan hệ gì với Phương gia vậy?”
“Nghe nói trước đó có người giới thiệu trung đoàn trưởng cho Nhã Thu, không biết có phải là người này không.”
“Chẳng lẽ vị thủ trưởng này biết Nhã Thu muốn kết hôn với người khác cho nên tìm tới tính sổ với cô ta?”
“Hỏng rồi, vậy chẳng phải hôm nay Phương gia sẽ có đánh nhau?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nói thì nói vậy, nhưng tất cả mọi người lại bày ra vẻ mặt hưng phấn hóng hớt.
Thẩm Tranh lại như không nghe được tiếng bàn tán của mọi người, hắn đi thẳng tới trước mặt Phương Hiểu Lạc:
“Có phải tôi tới không đúng lúc không?”
Phương Hiểu Lạc ngẩng đầu lên, mặt đầy ý cười, trông rất xinh đẹp, ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Thực ra nội tâm của cô đang nghĩ… Hôm nay Thẩm Tranh bật hack sao? Đẹp trai quá đi!
Nhìn cơ ngực như ẩn như hiện, da thịt màu lúa mạch, thân thể cao ngất có hình tam giác ngược tiêu chuẩn…
Trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh Thẩm Tranh không mảnh vải che thân hôm ấy. Cô nhớ tới mấy vết sẹo rất đáng sợ trên người hắn, còn nhớ tới xúc cảm khi sờ lên…
“Không có nha, thật vui vì anh đã tới.”
Thẩm Tranh hơi sửng sốt. Mới mấy ngày không gặp mà cô gái trước mắt như đã đẹp thêm vài phần, đôi mắt trong suốt linh động như có thể phát ra tiếng.
“Tôi đang định đi tìm anh, vừa lúc anh đã tới rồi.” Phương Hiểu Lạc nói: “Đi thôi, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Đám người Trương Tân Diễm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Phương Hiểu Lạc đã nói vào nhà nên mọi người đều theo cô vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro