80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Lễ Hỏi Của Ai C...
Thán Thiêu Uyên Ương
2024-11-19 14:44:35
Từ Nhã Thu kéo ống tay áo Trương Tân Diễm: “Mẹ, mẹ xem Hiểu Lạc kìa!”
Trương Tân Diễm lại rụt ống tay áo về: “Hiểu Lạc nói rất đúng, con đi trước đi. Cha mẹ cũng sẽ không tới tham gia hôn lễ của con. Thiết nghĩ, hẳn loại thân thích nghèo như chúng ta tới cũng chỉ làm con mất mặt.”
Từ Nhã Thu bày ra vẻ mặt không thể tin tưởng nổi. Cô ta không ngờ, Trương Tân Diễm vẫn luôn thương yêu chiều chuộng cô ta lại nói ra mấy lời lạnh lùng tới thế.
Phương Hiểu Lạc đứng dậy: “Cửa lớn ở bên kia, tạm biệt, không tiễn.”
“Còn nữa, nhớ kỹ, sau này ăn mấy thứ bình thường một chút, đừng thích ăn phân, tránh cho ngày nào cũng thối miệng!”
Mặt Từ Nhã Thu đỏ bừng lên, cô ta còn muốn vãn hồi danh dự:
“Phương Hiểu Lạc, cô chỉ đố kị tôi vì Chu Ngạn Văn lấy tôi thôi đúng không? Cô đố kị tôi vì tôi có thể lấy được khoản lễ hỏi 2000 đồng đúng không? Rõ ràng là cô đang đố kị với tôi!”
“Tôi nói cho cô biết, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không có người đàn ông nào bằng lòng bỏ ra lễ hỏi 2000 đồng để hỏi cưới cô đâu!”
“Tôi có thể bỏ ra 3000!” Giọng nói mạnh mẽ của Thẩm Tranh truyền tới khiến cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Từ Nhã Thu ngơ ra thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cái… cái gì? Anh nói cái gì?”
Phương Hiểu Lạc trợn tròn mắt lên nhìn Thẩm Tranh, mà tất cả người Phương gia khác cũng trợn tròn mắt.
Bọn họ vừa nghe thấy cái gì? 3000 đồng?
Có người vì lấy vợ mà bỏ ra khoản lễ hỏi lên tới 3000 đồng?
Phương Hiểu Lạc hỏi nhỏ: “Thẩm Tranh, anh đang nói cái gì vậy?”
Cho dù cô mới vừa xuyên tới chưa được mấy ngày nhưng cô cũng biết 3000 đồng là con số lớn tới mức nào.
Thẩm Tranh chỉnh sửa lại cổ áo với ống tay áo một chút rồi đứng dậy, nghiêm túc nhìn Phương Hiểu Lạc:
“Đồng chí Phương, tôi không biết mấy ngày nay đồng chí đã suy nghĩ thế nào, nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi cảm thấy mình cần phải tỏ thái độ rõ ràng.”
“Đồng chí Phương, tôi muốn cưới đồng chí về làm vợ tôi, chỉ cần đồng chí bằng lòng gả cho tôi, lễ hỏi 3000 đồng, ngoài ra còn có phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt… chỉ cần tôi có tôi sẽ cho đồng chí hết.”
“Về phần tiền tiết kiệm trong nhà, sau này tiền lương tiền trợ cấp của tôi đều do đồng chí bảo quản, đồng chí sẽ thành nữ chủ nhân trong ngôi nhà của Thẩm Tranh tôi.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để tốt với đồng chí, không để đồng chí phải chịu tủi thân, không để đồng chí phải mệt nhọc khổ cực quá mức.”
“Tôi biết, có lẽ việc gả cho tôi là không công bằng với đồng chí, nhưng tôi thật lòng thật dạ muốn cưới đồng chí.”
Đối với Thẩm Tranh, hắn nhất định phải cưới Phương Hiểu Lạc.
Mặc dù hắn với Phương Hiểu Lạc chưa làm tới bước cuối cùng, nhưng người ta là hoàng hoa khuê nữ lại bị hắn nhìn thấy hết, Phương Hiểu Lạc là trách nhiệm của hắn.
Trương Tân Diễm lại rụt ống tay áo về: “Hiểu Lạc nói rất đúng, con đi trước đi. Cha mẹ cũng sẽ không tới tham gia hôn lễ của con. Thiết nghĩ, hẳn loại thân thích nghèo như chúng ta tới cũng chỉ làm con mất mặt.”
Từ Nhã Thu bày ra vẻ mặt không thể tin tưởng nổi. Cô ta không ngờ, Trương Tân Diễm vẫn luôn thương yêu chiều chuộng cô ta lại nói ra mấy lời lạnh lùng tới thế.
Phương Hiểu Lạc đứng dậy: “Cửa lớn ở bên kia, tạm biệt, không tiễn.”
“Còn nữa, nhớ kỹ, sau này ăn mấy thứ bình thường một chút, đừng thích ăn phân, tránh cho ngày nào cũng thối miệng!”
Mặt Từ Nhã Thu đỏ bừng lên, cô ta còn muốn vãn hồi danh dự:
“Phương Hiểu Lạc, cô chỉ đố kị tôi vì Chu Ngạn Văn lấy tôi thôi đúng không? Cô đố kị tôi vì tôi có thể lấy được khoản lễ hỏi 2000 đồng đúng không? Rõ ràng là cô đang đố kị với tôi!”
“Tôi nói cho cô biết, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không có người đàn ông nào bằng lòng bỏ ra lễ hỏi 2000 đồng để hỏi cưới cô đâu!”
“Tôi có thể bỏ ra 3000!” Giọng nói mạnh mẽ của Thẩm Tranh truyền tới khiến cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Từ Nhã Thu ngơ ra thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cái… cái gì? Anh nói cái gì?”
Phương Hiểu Lạc trợn tròn mắt lên nhìn Thẩm Tranh, mà tất cả người Phương gia khác cũng trợn tròn mắt.
Bọn họ vừa nghe thấy cái gì? 3000 đồng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có người vì lấy vợ mà bỏ ra khoản lễ hỏi lên tới 3000 đồng?
Phương Hiểu Lạc hỏi nhỏ: “Thẩm Tranh, anh đang nói cái gì vậy?”
Cho dù cô mới vừa xuyên tới chưa được mấy ngày nhưng cô cũng biết 3000 đồng là con số lớn tới mức nào.
Thẩm Tranh chỉnh sửa lại cổ áo với ống tay áo một chút rồi đứng dậy, nghiêm túc nhìn Phương Hiểu Lạc:
“Đồng chí Phương, tôi không biết mấy ngày nay đồng chí đã suy nghĩ thế nào, nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi cảm thấy mình cần phải tỏ thái độ rõ ràng.”
“Đồng chí Phương, tôi muốn cưới đồng chí về làm vợ tôi, chỉ cần đồng chí bằng lòng gả cho tôi, lễ hỏi 3000 đồng, ngoài ra còn có phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt… chỉ cần tôi có tôi sẽ cho đồng chí hết.”
“Về phần tiền tiết kiệm trong nhà, sau này tiền lương tiền trợ cấp của tôi đều do đồng chí bảo quản, đồng chí sẽ thành nữ chủ nhân trong ngôi nhà của Thẩm Tranh tôi.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để tốt với đồng chí, không để đồng chí phải chịu tủi thân, không để đồng chí phải mệt nhọc khổ cực quá mức.”
“Tôi biết, có lẽ việc gả cho tôi là không công bằng với đồng chí, nhưng tôi thật lòng thật dạ muốn cưới đồng chí.”
Đối với Thẩm Tranh, hắn nhất định phải cưới Phương Hiểu Lạc.
Mặc dù hắn với Phương Hiểu Lạc chưa làm tới bước cuối cùng, nhưng người ta là hoàng hoa khuê nữ lại bị hắn nhìn thấy hết, Phương Hiểu Lạc là trách nhiệm của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro