80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Cứu Người (1)
Thán Thiêu Uyên Ương
2024-11-19 14:44:35
Nhìn bóng lưng Phương Hiểu Lạc kéo Thẩm Tranh rời đi, phản ứng đầu tiên của Từ Nhã Thu là muốn đuổi theo.
Dựa vào cái gì mà cô ta phải tính tiền chụp ảnh thay Phương Hiểu Lạc? Chỉ chi cho Phương Hiểu Lạc một xu thôi cô ta đã thấy bực tới phát hoảng, trong lòng nghẹn uất muốn chết.
Nhưng cô ta mới vừa đi tới cửa, Chu Ngạn Văn đã kéo cô ta lại: “Cô đi đâu vậy?”
“Còn đi đâu?” Từ Nhã Thu tức giận nói: “Đương nhiên là chặn bọn họ lại. Dựa vào cái gì mà em phải trả tiền chụp hình cho bọn họ?”
Chu Ngạn Văn cau mày: “Mấy tấm hình có bao nhiêu đâu, trả thì trả thôi, cô có thể đừng làm tôi mất mặt được không?”
Từ Nhã Thu nghe thấy lời Chu Ngạn Văn nói, đầu óc ong ong, cảm giác như muốn nổ tung:
“Chu Ngạn Văn, anh nói vậy mà cũng nói được sao?”
“Sao lại không nói được? Từ Nhã Thu, có trách thì nên trách cô lắm miệng, ai kêu cô lảm nhảm không ngừng làm gì? Đáng đời cô phải bỏ tiền!”
Chu Ngạn Văn nổi giận đùng đùng nói.
Từ Nhã Thu tức tới đau tim, cả người đều đau:
“Chu Ngạn Văn, anh… không phải anh thích Phương Hiểu Lạc sao? Anh thích cũng vô dụng, người sắp kết hôn với anh chính là tôi!”
“Từ Nhã Thu, cô đừng có được nước lấn tới, đừng vì mấy đồng tiền mà chửi đổng lên như ả đàn bà chanh chua.”
“Hôm nay chúng ta tới để chụp ảnh, nếu cô không muốn chụp thì tôi, tưởng tôi thèm sao!”
Nói xong, Chu Ngạn Văn phất tay áo muốn đi.
Từ Nhã Thu tức tới mức muốn phun máu. Không chụp hình sao được?
Cô ta cố nén tức giận trong lòng, kéo cánh tay Chu Ngạn Văn lại:
“Chụp, ai nói không chụp, chẳng phải chỉ là hai phần tiền tôi sao? Em trả là được!”
Lúc này hai người mới bắt đầu đi chụp hình, nhưng nói chung là ai cũng không vui.
Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh rời khỏi tiệm chụp ảnh lại tới ngay nhà máy thêu Giang Thành.
Chuyện kết hôn, Phương Hiểu Lạc có thể không nói cho người khác, nhưng nhất định phải nói cho Trần Mỹ Quân.
Trần Mỹ Quân nghe được tin cô muốn kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn của cô còn không phải Chu Ngạn Văn thì vui sướng vô cùng, còn tỏ ý nhất định phải tới tham gia tiệc mừng cưới của co.
Rời khỏi nhà máy thêu Giang Thành, Phương Hiểu Lạc nhìn sắc trời: “Có phải anh cần quay về quân đội không?”
Thẩm Tranh nói: “Tôi đưa đồng chí về trước đã.”
Hai người đạp xe đạp đi về phía thôn Hồng Hạc. Đi lên trước nữa chính là sông Tử Dương nổi tiếng nhất Giang Thành.
Bên bờ sông có đám nhỏ đang chơi đùa, cũng có người đang đi dạo nói chuyện, đương nhiên, cũng có cặp nam nữ ngồi dưới gốc liễu bên sông hẹn hò.
Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh đang định đi lên cầu, đột nhiên bên bờ sông truyền tới tiếng kêu cứu.
“Có người rớt xuống nước!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Tiếng kêu cứu càng lúc càng to lớn, còn có tiếng khóc gào của rất nhiều đứa bé vang lên, tiếng khóc thê lương vô cùng.
Vẻ mặt Thẩm Tranh trở nên nặng nề. Anh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp quay đầu xe chạy thẳng tới chỗ bờ sông, còn nói với Phương Hiểu Lạc: “Chờ tôi.”
Dựa vào cái gì mà cô ta phải tính tiền chụp ảnh thay Phương Hiểu Lạc? Chỉ chi cho Phương Hiểu Lạc một xu thôi cô ta đã thấy bực tới phát hoảng, trong lòng nghẹn uất muốn chết.
Nhưng cô ta mới vừa đi tới cửa, Chu Ngạn Văn đã kéo cô ta lại: “Cô đi đâu vậy?”
“Còn đi đâu?” Từ Nhã Thu tức giận nói: “Đương nhiên là chặn bọn họ lại. Dựa vào cái gì mà em phải trả tiền chụp hình cho bọn họ?”
Chu Ngạn Văn cau mày: “Mấy tấm hình có bao nhiêu đâu, trả thì trả thôi, cô có thể đừng làm tôi mất mặt được không?”
Từ Nhã Thu nghe thấy lời Chu Ngạn Văn nói, đầu óc ong ong, cảm giác như muốn nổ tung:
“Chu Ngạn Văn, anh nói vậy mà cũng nói được sao?”
“Sao lại không nói được? Từ Nhã Thu, có trách thì nên trách cô lắm miệng, ai kêu cô lảm nhảm không ngừng làm gì? Đáng đời cô phải bỏ tiền!”
Chu Ngạn Văn nổi giận đùng đùng nói.
Từ Nhã Thu tức tới đau tim, cả người đều đau:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chu Ngạn Văn, anh… không phải anh thích Phương Hiểu Lạc sao? Anh thích cũng vô dụng, người sắp kết hôn với anh chính là tôi!”
“Từ Nhã Thu, cô đừng có được nước lấn tới, đừng vì mấy đồng tiền mà chửi đổng lên như ả đàn bà chanh chua.”
“Hôm nay chúng ta tới để chụp ảnh, nếu cô không muốn chụp thì tôi, tưởng tôi thèm sao!”
Nói xong, Chu Ngạn Văn phất tay áo muốn đi.
Từ Nhã Thu tức tới mức muốn phun máu. Không chụp hình sao được?
Cô ta cố nén tức giận trong lòng, kéo cánh tay Chu Ngạn Văn lại:
“Chụp, ai nói không chụp, chẳng phải chỉ là hai phần tiền tôi sao? Em trả là được!”
Lúc này hai người mới bắt đầu đi chụp hình, nhưng nói chung là ai cũng không vui.
Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh rời khỏi tiệm chụp ảnh lại tới ngay nhà máy thêu Giang Thành.
Chuyện kết hôn, Phương Hiểu Lạc có thể không nói cho người khác, nhưng nhất định phải nói cho Trần Mỹ Quân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Mỹ Quân nghe được tin cô muốn kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn của cô còn không phải Chu Ngạn Văn thì vui sướng vô cùng, còn tỏ ý nhất định phải tới tham gia tiệc mừng cưới của co.
Rời khỏi nhà máy thêu Giang Thành, Phương Hiểu Lạc nhìn sắc trời: “Có phải anh cần quay về quân đội không?”
Thẩm Tranh nói: “Tôi đưa đồng chí về trước đã.”
Hai người đạp xe đạp đi về phía thôn Hồng Hạc. Đi lên trước nữa chính là sông Tử Dương nổi tiếng nhất Giang Thành.
Bên bờ sông có đám nhỏ đang chơi đùa, cũng có người đang đi dạo nói chuyện, đương nhiên, cũng có cặp nam nữ ngồi dưới gốc liễu bên sông hẹn hò.
Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh đang định đi lên cầu, đột nhiên bên bờ sông truyền tới tiếng kêu cứu.
“Có người rớt xuống nước!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Tiếng kêu cứu càng lúc càng to lớn, còn có tiếng khóc gào của rất nhiều đứa bé vang lên, tiếng khóc thê lương vô cùng.
Vẻ mặt Thẩm Tranh trở nên nặng nề. Anh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp quay đầu xe chạy thẳng tới chỗ bờ sông, còn nói với Phương Hiểu Lạc: “Chờ tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro