80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Xem Cha Trừng T...
Thán Thiêu Uyên Ương
2024-11-23 22:30:57
Phương Hiểu Lạc nhận lấy: “Được.”
Một bên khác, sau khi người Từ gia rời khỏi nhà khách, Từ Nhã Thu khóc suốt quãng đường.
“Mẹ, con không kêu Hiểu Lạc đi truyền lời thật, là sáng sớm hôm nay cô ta nói với con, người tiến cử nói hôm nay Thẩm đoàn trưởng có việc nên tới trễ, sửa lại thời gian.”
Từ Nhã Thu khóc sưng cả mắt: “Cha mẹ, cha mẹ phải tin tưởng con. Đã nhiều ngày nay, con rất sợ mình nói nhiều một câu làm Hiểu Lạc mất hứng, sao con có thể hại Hiểu Lạc được?”
Triệu Lệ Hồng vỗ vỗ mu bàn tay Từ Nhã Thu: “Con gái ngoan, mẹ biết con bị uất ức rồi.”
“Cũng không biết con nhỏ Hiểu Lạc nói gì với Thẩm đoàn trưởng mà có thể khiến trung đoàn trưởng tin lời nói dối của nó, hại Nhã Thu nhà chúng ta không thể có được mối hôn sự tốt!”
Từ Nhã Thu thút tha thút thít che mặt:
“Mẹ, Hiểu Lạc… có phải Hiểu Lạc sẽ càng tức giận hơn không? Có phải cô ấy sẽ cảm thấy con cướp mất sự cưng chiều của cha mẹ không?”
“Nếu thật sự không được nữa, hay là con xuống nông thôn đi, lúc đầu con không nên xuất hiện, không nên quấy rầy cuộc sống của mọi người.”
Triệu Lệ Hồng nói ngay: “Nhã Thu, con đừng như vậy mẹ đau lòng lắm. Chút nữa Hiểu Lạc trở về, mẹ sẽ sai người đưa nó về Phương gia.”
“Con yên tâm, nó muốn gây sự cũng không thể gây được, nhà chúng ta không phải nơi nó nên ở!”
Từ Chí Cương nhíu mày: “Nhã Thu, con nói vậy là sao? Con vốn là con gái Từ gia ta, phải đi cũng là Hiểu Lạc đi, nó có tư cách gì mà tức giận!”
“Nó còn dám ra tay đánh con, nhìn xem chút nữa nó về cha trừng trị nó như thế nào!”
…
Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh mới vừa đi ra khỏi nhà khách đã có một bóng người xông thẳng tới.
“Hiểu Lạc!”
Phương Hiểu Lạc nhìn sang, người vừa tới không phải ai khác mà chính là đối tượng của nguyên chủ, Chu Ngạn Văn.
Không đúng, vừa rồi Triệu Lệ Hồng nói cái gì, kêu Từ Nhã Thu gả cho Chu Ngạn Văn?
Cho nên, mục đích của Từ Nhã Thu là Chu Ngạn Văn?
Kể ra, từ sau khi Chu Ngạn Văn biết Phương Hiểu Lạc không phải con gái ruột của Từ gia, chỉ có ngày đầu tiên hắn ta xuất hiện, mấy ngày tiếp sau hệt như mất tích.
Thế nhưng nguyên chủ đã từng nhìn thấy, Chu Ngạn Văn với Từ Nhã Thu len lén hẹn hò.
Nguyên chủ thích Chu Ngạn Văn vô cùng, Chu Ngạn Văn thiếu tiền tiêu vặt, nguyên chủ lập tức trợ cấp cho hắn ta.
Tiền nguyên chủ kiếm được gần như đều tiêu hết lên người Chu Ngạn Văn.
Nhưng Chu Ngạn Văn lại chạy đi hẹn hò với Từ Nhã Thu, rõ ràng hắn ta vẫn thích thân phận con gái ruột của Từ gia hơn, hắn ta cảm thấy nguyên chủ chỉ là con nhỏ nông thôn, không xứng với hắn ta.
Hiện tại, Chu Ngạn Văn với Từ Nhã Thu đang hẹn hò, nguyên chủ rất uất ức.
Sở dĩ nguyên chủ ỷ lại Từ gia không đi, một là vì không muốn xuống nông thôn, hai là vì nguyên chủ cảm thấy chỉ cần bản thân không rời khỏi Từ gia thì có thể cứu lấy tình cảm giữa bản thân với Chu Ngạn Văn.
Một bên khác, sau khi người Từ gia rời khỏi nhà khách, Từ Nhã Thu khóc suốt quãng đường.
“Mẹ, con không kêu Hiểu Lạc đi truyền lời thật, là sáng sớm hôm nay cô ta nói với con, người tiến cử nói hôm nay Thẩm đoàn trưởng có việc nên tới trễ, sửa lại thời gian.”
Từ Nhã Thu khóc sưng cả mắt: “Cha mẹ, cha mẹ phải tin tưởng con. Đã nhiều ngày nay, con rất sợ mình nói nhiều một câu làm Hiểu Lạc mất hứng, sao con có thể hại Hiểu Lạc được?”
Triệu Lệ Hồng vỗ vỗ mu bàn tay Từ Nhã Thu: “Con gái ngoan, mẹ biết con bị uất ức rồi.”
“Cũng không biết con nhỏ Hiểu Lạc nói gì với Thẩm đoàn trưởng mà có thể khiến trung đoàn trưởng tin lời nói dối của nó, hại Nhã Thu nhà chúng ta không thể có được mối hôn sự tốt!”
Từ Nhã Thu thút tha thút thít che mặt:
“Mẹ, Hiểu Lạc… có phải Hiểu Lạc sẽ càng tức giận hơn không? Có phải cô ấy sẽ cảm thấy con cướp mất sự cưng chiều của cha mẹ không?”
“Nếu thật sự không được nữa, hay là con xuống nông thôn đi, lúc đầu con không nên xuất hiện, không nên quấy rầy cuộc sống của mọi người.”
Triệu Lệ Hồng nói ngay: “Nhã Thu, con đừng như vậy mẹ đau lòng lắm. Chút nữa Hiểu Lạc trở về, mẹ sẽ sai người đưa nó về Phương gia.”
“Con yên tâm, nó muốn gây sự cũng không thể gây được, nhà chúng ta không phải nơi nó nên ở!”
Từ Chí Cương nhíu mày: “Nhã Thu, con nói vậy là sao? Con vốn là con gái Từ gia ta, phải đi cũng là Hiểu Lạc đi, nó có tư cách gì mà tức giận!”
“Nó còn dám ra tay đánh con, nhìn xem chút nữa nó về cha trừng trị nó như thế nào!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh mới vừa đi ra khỏi nhà khách đã có một bóng người xông thẳng tới.
“Hiểu Lạc!”
Phương Hiểu Lạc nhìn sang, người vừa tới không phải ai khác mà chính là đối tượng của nguyên chủ, Chu Ngạn Văn.
Không đúng, vừa rồi Triệu Lệ Hồng nói cái gì, kêu Từ Nhã Thu gả cho Chu Ngạn Văn?
Cho nên, mục đích của Từ Nhã Thu là Chu Ngạn Văn?
Kể ra, từ sau khi Chu Ngạn Văn biết Phương Hiểu Lạc không phải con gái ruột của Từ gia, chỉ có ngày đầu tiên hắn ta xuất hiện, mấy ngày tiếp sau hệt như mất tích.
Thế nhưng nguyên chủ đã từng nhìn thấy, Chu Ngạn Văn với Từ Nhã Thu len lén hẹn hò.
Nguyên chủ thích Chu Ngạn Văn vô cùng, Chu Ngạn Văn thiếu tiền tiêu vặt, nguyên chủ lập tức trợ cấp cho hắn ta.
Tiền nguyên chủ kiếm được gần như đều tiêu hết lên người Chu Ngạn Văn.
Nhưng Chu Ngạn Văn lại chạy đi hẹn hò với Từ Nhã Thu, rõ ràng hắn ta vẫn thích thân phận con gái ruột của Từ gia hơn, hắn ta cảm thấy nguyên chủ chỉ là con nhỏ nông thôn, không xứng với hắn ta.
Hiện tại, Chu Ngạn Văn với Từ Nhã Thu đang hẹn hò, nguyên chủ rất uất ức.
Sở dĩ nguyên chủ ỷ lại Từ gia không đi, một là vì không muốn xuống nông thôn, hai là vì nguyên chủ cảm thấy chỉ cần bản thân không rời khỏi Từ gia thì có thể cứu lấy tình cảm giữa bản thân với Chu Ngạn Văn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro