[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

A

Bút Hạ Cầu Sinh

2024-09-24 16:31:05

Nói rồi cũng ấn ngón trỏ tay trái vào.

"Phải mua xà phòng chứ? Còn những đồ dùng thiết yếu khác như bàn giặt, nến cũng phải mua một ít, nếu điều kiện cho phép thì tốt nhất là mua một cái lò than, còn có..."

Trần Trà mỗi lần nói một thứ lại ấn một ngón tay vào lòng bàn tay trái, kết quả là cả ngón tay bên phải cũng ấn hết, vẫn chưa đủ.

Những thứ cô nói đúng là những nhu yếu phẩm trong cuộc sống nhưng hơn sáu mươi đồng cũng không mua được.

Trình Đường nghe một lúc thì lặng lẽ lấy hai trăm đồng trong túi ra đưa cho cô: "Cô cứ tiêu trước đi, không đủ thì tôi nghĩ cách."

Trần Trà liên tục xua tay: "Tôi không phải muốn xin tiền anh. Bây giờ anh làm đồ mộc, những dụng cụ hiện có chắc chắn không đủ, cần phải mua thêm một số, còn phải mua sơn để sơn màu. Còn lại đến mùa xuân không phải còn phải mua phân bón thuốc trừ sâu sao? Sau Tết là phải dùng rồi."

Trình Đường: "..."

Một lúc không biết nói gì.

Trần Trà không chỉ tính toán tiền trong tay mình, mà còn tính toán cả tiền trong tay anh.

Lại còn hợp lý đến mức anh không tìm ra lý do để bác bỏ.

Cô nhóc nhỏ này còn khá thông minh, tính toán rất chu đáo.

Chỉ là tính toán chi li như vậy, cô thực sự muốn ở lại không đi sao? Muốn gì chứ?

"Không đúng! Anh không phải đi ra ngoài cả ngày sao? Sao còn dư hai trăm đồng? Trời lạnh như vậy, anh ở ngoài không mua gì ăn à??"

Hai trăm đồng của Trình Đường không phải tiền giấy lớn, đều là tờ mười đồng, trải ra trước mặt cô, Trần Trà nhìn thoáng qua là biết không thiếu một đồng nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Đường ừ một tiếng, khó hiểu nhìn Trần Trà, dường như không hiểu tại sao cô lại kinh ngạc như vậy.

"Trời lạnh như vậy, anh ở ngoài cả ngày không ăn gì sao?"

Trình Đường gật đầu.

Trần Trà: "..."

Trời lạnh như vậy, chân anh chưa lành mà đi xa như vậy, không biết là cảm giác gì?

Một người đàn ông ngay cả một bữa trưa cũng không nỡ mua, tại sao lại nỡ mua thịt mua giày bông cho cô?

Trần Trà nhất thời cảm thấy trăm mối ngổn ngang nhưng cũng biết Trình Đường không cho rằng mình đã làm gì đó khiến người khác thương cảm hay cảm động nên chỉ đề nghị: "Hay là chúng ta mua một chiếc xe đạp đi? Như vậy đi xa sẽ tiện hơn. Hơn nữa chúng ta không có phương tiện đi lại, đồ đạc anh làm xong cũng không thể chở đến chợ để bán được? Huống hồ, chân anh không thể cứ đi xa như vậy mãi, lỡ mà thật sự què thì phải làm sao?"

Trình Đường không phải không cân nhắc đến chuyện này, nhưng một chiếc xe đạp phải hơn một trăm đồng, đối với anh mà nói thì quá xa xỉ.

Suy nghĩ một lúc, Trình Đường nói: "Thử xem sao, nếu đồ đạc bán được thì đi mua xe đạp."

Nói xong, nhét số tiền Trần Trà trả lại anh vào túi, tiếp tục làm việc.

Trần Trà gật đầu, nghĩ rằng phải tiết kiệm hơn nữa. Còn có thể tiết kiệm như thế nào? Đồ dùng thiết yếu không thể không mua thì chỉ có thể mua loại rẻ hơn, còn những thứ dễ hao như nến thì tốt nhất là tìm cách thay thế tiết kiệm tiền.

"Trình Đường, lúc tôi đến nhà bác ba anh, tôi phát hiện nhà họ dùng đá để thắp sáng chứ không dùng nến, thứ đó có phải rất rẻ không?" Trần Trà vừa sắp xếp lại tiền, bỏ vào túi áo, vừa hỏi một cách thích thú.

Đá đó độ sáng cũng ổn, hơn nữa lại không bao giờ tắt, tiết kiệm hơn nến nhiều.

Trình Đường thổi vụn gỗ bào xuống, cũng không ngẩng đầu lên: "Đá đó là đá nôn. Thôn chúng ta nhiều nhà dùng để thắp sáng lắm. Đều là nhặt ở gần nhà máy hóa chất, không mất tiền. Cô yếu đuối như vậy không dùng được đâu, đốt lên sẽ rất hôi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Số ký tự: 0