[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chạy Trốn (3)
Bút Hạ Cầu Sinh
2024-09-24 16:31:05
Trình Đường không phải công an, lười phí sức phân biệt thật giả, có thêm một người vợ chịu thiệt cũng không phải anh.
Huống hồ "vợ" tự đưa tới cửa này còn trẻ đẹp!
"Cô tên gì, bao nhiêu tuổi?"
"Em tên Trịnh Cống, 20 tuổi."
Không biết sao mà Trình Đường thấy cái tên này kỳ quái. Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, một tay chống lên tường, một tay nhéo cằm Trần Trà, cúi đầu nhìn cô hỏi câu cuối cùng: "Tôi trông giống người tốt không? Cô không sợ tôi cũng bán cô sao? Không bán thì theo một người đàn ông, cô cũng chịu thiệt."
Trần Trà nghe vậy ngẩng đầu đánh giá Trình Đường, dù cô có nói dối ngay lập tức, cũng không dám trái lương tâm nói Trình Đường trông giống người tốt.
Thực ra ngũ quan của Trình Đường rất đẹp chỉ là trông rất có tính xâm lược, chỉ đứng đó thôi cũng viết hoa "không nên trêu vào".
Mở miệng càng là mang theo băng giá đâm vào tim phổi, ánh mắt quét qua mang theo hàn ý, sống như một ông trùm băng đảng.
Nhưng lại là một ông trùm què.
Đặc biệt là bây giờ, Trình Đường đầy tính xâm lược nhốt mình giữa tường và cơ thể anh, Trần Trà căng thẳng nuốt nước bọt, vô thức nhìn về phía đồn công an, cắn môi.
Trình Đường cười xấu xa xúi giục cô: "Còn không kêu cứu?"
Trần Trà lắc đầu, cô không hiểu sao lại tin tưởng anh, chỉ cảm thấy anh sẽ không hại mình, không nói nên lời tại sao. Điểm mấu chốt là, kêu cứu xong, cô rất khó thoát thân.
Trình Đường bị cô chọc cười: "Thấy tôi không phải người tốt, cô còn dám theo tôi?"
Trần Trà không chút do dự gật đầu.
Trình Đường quay đầu bỏ đi: "Đừng hối hận!"
Anh cao chân dài bước lớn, dù khập khiễng, Trần Trà vẫn đuổi theo rất vất vả.
Cô chạy chậm vài bước, đuổi theo Trình Đường, đưa tay nắm lấy góc áo anh kéo kéo: "Anh có thể chậm một chút không? Em đuổi không kịp."
Trình Đường thậm chí không thèm nhìn cô nhưng bước chân chậm lại rất nhiều.
Trần Trà cúi đầu, nhướng mắt nhìn trộm lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, mím môi cười.
…
Đổi vài phương tiện giao thông, đi bộ hơn mười cây số, cuối cùng hai người cũng đến thôn Tiền Du.
Trình Đường dẫn người đến trước cửa nhà mình.
Trần Trà nhìn ngôi nhà đất nhỏ bé đổ nát trước mắt, há hốc mồm.
Thôn Tiền Du nói chung khá nghèo, suốt đường đi cô thấy chín mươi chín phần trăm đều là nhà đất nhưng không có một ngôi nhà nào nhỏ và đổ nát như vậy.
Chỉ có một ngôi nhà đất thấp bé, tường ngoài lồi lõm, cánh cửa gỗ mục nát treo một ổ khóa sắt gỉ sét chẳng khác nào không có.
Cửa sổ gỗ cũ kỹ vẫn còn dán giấy bóng kính, hơn nữa đã mục nát chỉ còn lại viền mép.
Trình Đường thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô cười khẩy một tiếng, giơ chân dài đá nhẹ một cái.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ thế là kết thúc sứ mệnh, đập xuống đất làm tung lên một đám bụi, tràn ngập khắp nhà, che khuất tầm nhìn.
Trần Trà vẫy tay, đợi bụi lắng xuống, nhìn vào trong nhà, suýt nữa không thở nổi.
Trần nhà thủng một lỗ lớn, vừa hắt sáng vừa lọt gió.
Bên trong phòng càng thảm không nỡ nhìn, tường đất thô ráp đừng nói đến quét vôi, ngay cả trát phẳng cũng không, lộ ra từng đoạn rơm rạ lơ thơ chống đỡ.
Huống hồ "vợ" tự đưa tới cửa này còn trẻ đẹp!
"Cô tên gì, bao nhiêu tuổi?"
"Em tên Trịnh Cống, 20 tuổi."
Không biết sao mà Trình Đường thấy cái tên này kỳ quái. Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, một tay chống lên tường, một tay nhéo cằm Trần Trà, cúi đầu nhìn cô hỏi câu cuối cùng: "Tôi trông giống người tốt không? Cô không sợ tôi cũng bán cô sao? Không bán thì theo một người đàn ông, cô cũng chịu thiệt."
Trần Trà nghe vậy ngẩng đầu đánh giá Trình Đường, dù cô có nói dối ngay lập tức, cũng không dám trái lương tâm nói Trình Đường trông giống người tốt.
Thực ra ngũ quan của Trình Đường rất đẹp chỉ là trông rất có tính xâm lược, chỉ đứng đó thôi cũng viết hoa "không nên trêu vào".
Mở miệng càng là mang theo băng giá đâm vào tim phổi, ánh mắt quét qua mang theo hàn ý, sống như một ông trùm băng đảng.
Nhưng lại là một ông trùm què.
Đặc biệt là bây giờ, Trình Đường đầy tính xâm lược nhốt mình giữa tường và cơ thể anh, Trần Trà căng thẳng nuốt nước bọt, vô thức nhìn về phía đồn công an, cắn môi.
Trình Đường cười xấu xa xúi giục cô: "Còn không kêu cứu?"
Trần Trà lắc đầu, cô không hiểu sao lại tin tưởng anh, chỉ cảm thấy anh sẽ không hại mình, không nói nên lời tại sao. Điểm mấu chốt là, kêu cứu xong, cô rất khó thoát thân.
Trình Đường bị cô chọc cười: "Thấy tôi không phải người tốt, cô còn dám theo tôi?"
Trần Trà không chút do dự gật đầu.
Trình Đường quay đầu bỏ đi: "Đừng hối hận!"
Anh cao chân dài bước lớn, dù khập khiễng, Trần Trà vẫn đuổi theo rất vất vả.
Cô chạy chậm vài bước, đuổi theo Trình Đường, đưa tay nắm lấy góc áo anh kéo kéo: "Anh có thể chậm một chút không? Em đuổi không kịp."
Trình Đường thậm chí không thèm nhìn cô nhưng bước chân chậm lại rất nhiều.
Trần Trà cúi đầu, nhướng mắt nhìn trộm lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, mím môi cười.
…
Đổi vài phương tiện giao thông, đi bộ hơn mười cây số, cuối cùng hai người cũng đến thôn Tiền Du.
Trình Đường dẫn người đến trước cửa nhà mình.
Trần Trà nhìn ngôi nhà đất nhỏ bé đổ nát trước mắt, há hốc mồm.
Thôn Tiền Du nói chung khá nghèo, suốt đường đi cô thấy chín mươi chín phần trăm đều là nhà đất nhưng không có một ngôi nhà nào nhỏ và đổ nát như vậy.
Chỉ có một ngôi nhà đất thấp bé, tường ngoài lồi lõm, cánh cửa gỗ mục nát treo một ổ khóa sắt gỉ sét chẳng khác nào không có.
Cửa sổ gỗ cũ kỹ vẫn còn dán giấy bóng kính, hơn nữa đã mục nát chỉ còn lại viền mép.
Trình Đường thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô cười khẩy một tiếng, giơ chân dài đá nhẹ một cái.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ thế là kết thúc sứ mệnh, đập xuống đất làm tung lên một đám bụi, tràn ngập khắp nhà, che khuất tầm nhìn.
Trần Trà vẫy tay, đợi bụi lắng xuống, nhìn vào trong nhà, suýt nữa không thở nổi.
Trần nhà thủng một lỗ lớn, vừa hắt sáng vừa lọt gió.
Bên trong phòng càng thảm không nỡ nhìn, tường đất thô ráp đừng nói đến quét vôi, ngay cả trát phẳng cũng không, lộ ra từng đoạn rơm rạ lơ thơ chống đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro