[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 10
Bút Hạ Cầu Sinh
2024-09-24 16:31:05
Nhưng vừa lên tàu hỏa, ví tiền và giấy tờ của tôi đã bị trộm mất. Tôi cũng không dám báo cảnh sát, sợ bị đưa về. Sau đó, tôi cứ lang thang khắp nơi, gặp người tốt cũng gặp kẻ xấu. Nhưng chỉ có anh khiến tôi cảm thấy an tâm, có lẽ là do cùng cảnh ngộ.”
Trình Đường nhìn cô một lúc lâu, nhìn thấy dưới chân cô có vài giọt nước rơi xuống, lập tức thấm vào đất và biến mất không thấy đâu. Anh khẽ thở dài, tay trái chống hông, tay phải nâng lên, ngón trỏ gãi gãi chân mày, nhìn Trần Trà một cái rồi chậc lưỡi.
Tiếng chậc lưỡi làm Trần Trà giật mình, không đoán ra được anh tin hay không.
Trình Đường hạ tay xuống rồi xoay vòng hai vòng tại chỗ, lại nâng tay phải lên gãi gãi chân mày, cười khẩy: Cô nhóc này trông có vẻ đúng là đầy bụng mưu kế, nhưng không ngờ còn có cả dũng khí như vậy. Lại còn có cả chứng cứ trình ra tòa lẫn cùng cảnh ngộ! Chỉ là sách vở chưa học đến nơi đến chốn, lại học mấy thứ lộn xộn này. Nghe lời cha mẹ mà cưới chồng, có phải một đời an nhàn hơn không? Nếu bị bọn buôn người bán đi, kết cục có tốt hơn ở nhà lấy chồng không? Gan của cô cũng thật không nhỏ!
Thời đại này cơ bản vẫn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, đặc biệt là một cô gái, dám cãi lại hôn nhân cha mẹ sắp đặt mà bỏ trốn quê nhà thật không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, cũng nhờ cô là một đứa lanh lợi, nếu không đã sớm tan thành mây khói.
Huống hồ, anh phải thừa nhận, câu “cùng cảnh ngộ” thực sự đã chạm đến lòng anh.
Trình Đường là đàn ông nhưng không phải thần thánh, năm đó đi Tây Bắc anh cũng chỉ vừa tròn mười tám tuổi, đến lúc trở về thế giới đã hoàn toàn đổi thay.
Nhưng anh chẳng có gì trong tay, bảo rằng trong lòng không một chút lo sợ, đó là nói dối.
Nhặt được Trần Trà, trong lòng cũng có chút suy nghĩ muốn có người bầu bạn.
Một lúc lâu, Trình Đường gật đầu: "Được! Đã cô nói thật lòng, tôi cũng nói cho cô biết tình cảnh hiện tại của mình. Vốn dĩ tôi chỉ là một tên độc thân, thế nào cũng được. Nhưng nếu cô muốn theo tôi, thì phải tính lại rồi. Hiện giờ, trong tay tôi có chút vốn liếng trước đây định làm ăn, là tôi tích cóp ở Tây Bắc, nên không nhiều. Còn về đất đai, cô cũng nghe thấy rồi, bị bác hai tôi chiếm mất, chín phần mười là không lấy lại được. Chỗ ở thì chỉ có căn nhà đất dột nát kia. Nếu cô không ngại khổ thì cứ ở lại!”
Trần Trà gật đầu liên tục, nói: “Tôi không sợ khổ đâu.” Điều cô lo sợ chỉ là cả đời này không nhìn thấy hy vọng.
Trình Đường gật đầu: “Miễn là đừng hối hận!” Nói xong anh quay đầu lê chân tập tễnh đi về hướng đông của thôn: "Dẫn cô đi chợ.”
Thôn Tiền Du rất nhỏ, toàn thôn chỉ có vài trăm hộ, nên không có chợ riêng, chỉ có thể đi chợ phiên ở thôn lớn gần đó.
Phía tây thôn Tiền Du là thôn Tả Gia, mỗi khi ngày âm lịch có số cuối là ba và tám đều mở chợ phiên, ví dụ mùng ba, mùng tám, mười ba, mười tám. Phía đông là thôn Đông Dương, mở chợ phiên vào ngày một và sáu.
Hôm nay đến lượt chợ phiên ở thôn Đông Dương, cách thôn Tiền Du khoảng hai cây số.
Đối với người thôn Tiền Du, chủ yếu di chuyển bằng đôi chân, khoảng cách này đã tính là gần.
Nhưng Trần Trà không phải người thôn Tiền Du, không quen đi đường dài, dù đường có bằng phẳng, Trình Đường cố ý đi chậm lại nhưng cô vẫn mệt đến mức mồ hôi rịn ra đầu mũi mới đến được chợ.
Trần Trà nhăn mặt cau mày, lòng bàn chân đau rát.
Trình Đường im lặng liếc nhìn cô một cái, lại cúi xuống nhìn đôi giày cô đang đi, không nói gì.
Cả khu chợ bố trí theo hình chữ T. Đường ngang ở phía trên là con đường từ nam tới bắc, đường dọc phía dưới là con đường từ đông sang tây.
Trình Đường và Trần Trà hiện tại đứng ở vị trí cuối cùng của chữ T, tức là cửa vào phía tây của chợ.
Trình Đường nhìn cô một lúc lâu, nhìn thấy dưới chân cô có vài giọt nước rơi xuống, lập tức thấm vào đất và biến mất không thấy đâu. Anh khẽ thở dài, tay trái chống hông, tay phải nâng lên, ngón trỏ gãi gãi chân mày, nhìn Trần Trà một cái rồi chậc lưỡi.
Tiếng chậc lưỡi làm Trần Trà giật mình, không đoán ra được anh tin hay không.
Trình Đường hạ tay xuống rồi xoay vòng hai vòng tại chỗ, lại nâng tay phải lên gãi gãi chân mày, cười khẩy: Cô nhóc này trông có vẻ đúng là đầy bụng mưu kế, nhưng không ngờ còn có cả dũng khí như vậy. Lại còn có cả chứng cứ trình ra tòa lẫn cùng cảnh ngộ! Chỉ là sách vở chưa học đến nơi đến chốn, lại học mấy thứ lộn xộn này. Nghe lời cha mẹ mà cưới chồng, có phải một đời an nhàn hơn không? Nếu bị bọn buôn người bán đi, kết cục có tốt hơn ở nhà lấy chồng không? Gan của cô cũng thật không nhỏ!
Thời đại này cơ bản vẫn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, đặc biệt là một cô gái, dám cãi lại hôn nhân cha mẹ sắp đặt mà bỏ trốn quê nhà thật không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, cũng nhờ cô là một đứa lanh lợi, nếu không đã sớm tan thành mây khói.
Huống hồ, anh phải thừa nhận, câu “cùng cảnh ngộ” thực sự đã chạm đến lòng anh.
Trình Đường là đàn ông nhưng không phải thần thánh, năm đó đi Tây Bắc anh cũng chỉ vừa tròn mười tám tuổi, đến lúc trở về thế giới đã hoàn toàn đổi thay.
Nhưng anh chẳng có gì trong tay, bảo rằng trong lòng không một chút lo sợ, đó là nói dối.
Nhặt được Trần Trà, trong lòng cũng có chút suy nghĩ muốn có người bầu bạn.
Một lúc lâu, Trình Đường gật đầu: "Được! Đã cô nói thật lòng, tôi cũng nói cho cô biết tình cảnh hiện tại của mình. Vốn dĩ tôi chỉ là một tên độc thân, thế nào cũng được. Nhưng nếu cô muốn theo tôi, thì phải tính lại rồi. Hiện giờ, trong tay tôi có chút vốn liếng trước đây định làm ăn, là tôi tích cóp ở Tây Bắc, nên không nhiều. Còn về đất đai, cô cũng nghe thấy rồi, bị bác hai tôi chiếm mất, chín phần mười là không lấy lại được. Chỗ ở thì chỉ có căn nhà đất dột nát kia. Nếu cô không ngại khổ thì cứ ở lại!”
Trần Trà gật đầu liên tục, nói: “Tôi không sợ khổ đâu.” Điều cô lo sợ chỉ là cả đời này không nhìn thấy hy vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Đường gật đầu: “Miễn là đừng hối hận!” Nói xong anh quay đầu lê chân tập tễnh đi về hướng đông của thôn: "Dẫn cô đi chợ.”
Thôn Tiền Du rất nhỏ, toàn thôn chỉ có vài trăm hộ, nên không có chợ riêng, chỉ có thể đi chợ phiên ở thôn lớn gần đó.
Phía tây thôn Tiền Du là thôn Tả Gia, mỗi khi ngày âm lịch có số cuối là ba và tám đều mở chợ phiên, ví dụ mùng ba, mùng tám, mười ba, mười tám. Phía đông là thôn Đông Dương, mở chợ phiên vào ngày một và sáu.
Hôm nay đến lượt chợ phiên ở thôn Đông Dương, cách thôn Tiền Du khoảng hai cây số.
Đối với người thôn Tiền Du, chủ yếu di chuyển bằng đôi chân, khoảng cách này đã tính là gần.
Nhưng Trần Trà không phải người thôn Tiền Du, không quen đi đường dài, dù đường có bằng phẳng, Trình Đường cố ý đi chậm lại nhưng cô vẫn mệt đến mức mồ hôi rịn ra đầu mũi mới đến được chợ.
Trần Trà nhăn mặt cau mày, lòng bàn chân đau rát.
Trình Đường im lặng liếc nhìn cô một cái, lại cúi xuống nhìn đôi giày cô đang đi, không nói gì.
Cả khu chợ bố trí theo hình chữ T. Đường ngang ở phía trên là con đường từ nam tới bắc, đường dọc phía dưới là con đường từ đông sang tây.
Trình Đường và Trần Trà hiện tại đứng ở vị trí cuối cùng của chữ T, tức là cửa vào phía tây của chợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro