[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Chương 13

Bút Hạ Cầu Sinh

2024-09-24 16:31:05

Phía bắc thôn Tiền Du có một con đê canh sông, trên dưới con đê đều trồng đầy cây du, xa hơn về phía bắc là ruộng canh tác, ruộng nằm sát bên sông Hoàng Hà.

Trên ruộng trồng đầy lúa mì đông, không thể đào đất được, Trình Đường dẫn Trần Trà đến bờ sông Hoàng Hà, tìm kiếm một lúc rồi chọn một nơi, bắt đầu đào đất.

Đây là lần đầu tiên trong đời Trần Trà nhìn thấy sông Hoàng Hà, phấn khích không chịu nổi, đứng trên đê gọi vang nhảy múa.

Trình Đường nhìn thấy bộ dạng của cô, nếu không phải vì đang là mùa đông thì chắc cô đã nhảy xuống bơi một vòng.

Tất nhiên là mùa đông, không thể bơi lội nhưng có thể trượt băng.

Thôn Tiền Du cũng thuộc thành phố phía bắc, băng rất chắc, trên băng còn có thể nhìn thấy dấu vết của xe, một số người còn đánh xe trâu đi qua sông.

Trình Đường vừa xúc đất lên xe vừa thuận miệng hỏi cô: “Lớn lên ở miền Nam phải không? Chưa bao giờ thấy sông Hoàng Hà cũng chưa từng thấy băng?”

Trần Trà gật đầu: "Vâng! Ở chỗ tôi đi lại đều dựa vào thuyền.” Cô nhìn quanh bốn phía rồi bổ sung thêm: "Ở chỗ tôi cũng không có nhiều đất như vậy, nên nhà nào cũng buôn bán nhỏ mà sống. Nhà tôi cũng làm buôn bán nhỏ.”

Trình Đường gật đầu, chẳng trách trông Trần Trà không giống người làm nông.

Ngắm nghía đủ rồi, Trần Trà chạy tới giúp chất đất lên xe kéo.

Trình Đường nhìn thấy liền ngăn cô lại: "Đất chỗ cô không được, qua bên này đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Trà nhìn đống đất anh xúc rồi lại nhìn đống đất mình xúc, vẻ mặt ngơ ngác: "Không phải đều là đất sao? Còn có gì khác nhau?”

Trình Đường lắc đầu, nói: “Đất của cô là đất cát, khi khô sẽ bị rã. Chỗ tôi đào là đất đỏ. Đất đỏ dính hơn, khi khô sẽ chắc chắn, chỗ chúng tôi đều dùng đất đỏ để đắp bếp đắp giường đắp nhà.”

Trần Trà ồ lên một tiếng, ngoan ngoãn xách xẻng đến bên cạnh Trình Đường để giúp.

Hai người chất đầy đất lên xe rồi về nhà, Trình Đường nhóm một đống lửa ngoài sân để đun nước.

Trần Trà ngồi xổm bên đống lửa, cho thêm củi, nhìn Trình Đường bận rộn nhào đất.

Nhào đất giống như nhào bột mì, nhìn thì có vẻ dễ nhưng muốn làm tốt cũng cần có kỹ thuật.

Chẳng hạn như tỷ lệ nước và đất.

Trình Đường nhào đất xong lại cho thêm ít rơm rạ.

Trần Trà tò mò hỏi: “Tại sao lại phải cho thêm cái này?”

Cục đất mịn lập tức trở nên xấu xí, hơn nữa Trần Trà nhìn thấy đất trát trên nhà cũng có loại này, tường ngoài nhiều hơn, tường trong ít hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Để chắc chắn.” Trình Đường không phải người nhiều lời, đặc biệt là khi làm việc.

Trần Trà nhìn ra, nên dù có tò mò cũng không hỏi nhiều, lặng lẽ nhìn anh nhào đất, ra vào trong nhà để sửa bếp và đắp lại giường đất.

Rõ ràng chân anh chưa khỏi hẳn, nhưng cả ngày Trần Trà chưa từng nghe anh kêu đau, làm việc ngoài trừ dáng vẻ có chút vướng víu, mày cũng không nhíu một lần.

Sửa bếp còn dễ, giường đất sụt lún nghiêm trọng, mấy viên gạch đất sét bên trong bị hỏng, giờ không thể làm gạch được, chỉ có thể khổ tâm tìm gạch đá về để tạm bợ, đợi đến xuân sẽ tính tiếp.

Sửa xong bếp và giường đất cần đốt cho khô, nếu không cũng không dùng được.

Trần Trà tự động nhận công việc này, Trình Đường ra khỏi nhà để trả xe kéo cho Vương Đại Quân.

Trần Trà vừa cho củi vào bếp, vừa dọn dẹp mấy thứ mua từ chợ về hôm nay.

Đầu tiên là treo cao miếng thịt lên, dầu muối xì dầu giấm lần lượt xếp vào ô gạch phía sau bếp, sau đó nhìn đống bông dày mà nhíu mày.

Bông khá đắt, Trần Trà thấy Trình Đường đã trả người ta hai tờ mệnh giá lớn.

Một người đàn ông giữa mùa đông mặc một bộ quần áo mỏng manh, có thể có bao nhiêu tiền?

Trần Trà cảm thấy đau lòng hơn là bị ăn trộm tiền. Cô nghĩ một lúc rồi lấy ít rơm rạ trải một lớp lên sàn, kéo chiếc chăn bông cũ lại, trải lên đống rơm rạ, nhét thêm bông mới vào chỗ bị hỏng, rồi cắt miếng vải bông để vá lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Số ký tự: 0