[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 18
Bút Hạ Cầu Sinh
2024-09-24 16:31:05
Trần Trà thét lên một tiếng, che mắt quay đi, hét lớn: “Đồ lưu manh!” Nếu là trước đây cô cũng không dám nói chuyện như vậy với Trình Đường, bây giờ cô không còn sợ anh nữa.
Trình Đường nhíu mày, lấy ngón tay út ngoáy tai: "Cô kêu nữa là tôi cho cô biết thế nào là lưu manh thật sự đấy!”
Lời đe dọa có tác dụng, Trần Trà từ kẽ tay lén nhìn anh một cái, bỏ tay xuống, ngượng ngùng gãi mũi.
Trình Đường không phải đang cởi quần, mà là thò tay vào túi quần đơn lấy tiền ra.
Trần Trà lâu lắm không được thấy tiền, thèm thuồng buông tay xuống, nhìn chăm chú.
Trình Đường lấy ra một xấp tiền, đếm trước mặt cô.
Tờ có mệnh giá lớn nhất là mười đồng, nhỏ nhất là tờ một xu màu vàng đất, tổng cộng hai trăm tám mươi bảy đồng sáu hào ba xu.
Trần Trà “oà” lên một tiếng: "Sao anh có nhiều tiền vậy?” Nói xong lại thấy mình không có tư cách hỏi, bèn ngượng ngùng hắng giọng: "Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Trình Đường nghĩ ngợi một lúc rồi đẩy tám mươi bảy đồng sáu hào ba xu đến trước mặt Trần Trà: "Số này để cô tiêu vặt, hai trăm còn lại, tôi muốn làm vốn kinh doanh nhỏ.”
Trần Trà ngạc nhiên, lắc đầu như trống bỏi, liên tục xua tay: "Tôi không thể nhận được.”
Trình Đường nhíu mày, mày mắt hiện lên sự lạnh lùng: "Tiền này không bẩn!”
Anh biết mình về sẽ rất khó khăn, cũng biết sau khi về sẽ không có chỗ ở, nên từ khi đi đã tính đến chuyện kiếm ít tiền, không thể để năm năm sau về phải đi ăn xin.
Cũng may năm đó là năm đặc biệt, trong nhóm họ có không ít công tử nhà giàu trên thành phố, đừng nói là khai hoang trồng trọt, đến quần áo của mình còn không biết giặt.
Trình Đường chủ động giúp họ giặt đồ, giúp họ làm việc, tất nhiên không phải làm không công.
Chỉ là quản lý nghiêm, không cho phép giao dịch công khai, nên cơ hội kiếm tiền không nhiều, hơn nữa ở đó cũng phải mua một số đồ dùng thiết yếu.
Người khác có gia đình gửi tiền sinh hoạt, anh chỉ có thể tự thân vận động.
Năm năm tích góp được hơn năm trăm đồng, khi về mua vé xe tốn một ít, hôm nay đi chợ cũng tiêu hơn trăm đồng.
Tuy đồ rẻ, nhưng không chịu nổi mua nhiều thứ, từ nồi niêu xoong chảo đến quần áo, ăn ở đi lại tất cả đều phải mua.
Trần Trà thông minh, dù Trình Đường không nói, cô cũng đoán ra được số tiền này tuyệt đối không dễ kiếm, nhẹ nhàng giải thích: “Tôi biết. Tôi không chê tiền bẩn. Chỉ là cảm thấy tiền của anh kiếm không dễ, anh cứ giữ lấy mà dùng! Không phải anh nói muốn làm ăn sao? Làm ăn cần vốn, hai trăm đồng… không đủ đâu.”
Hai trăm đồng dùng cho sinh hoạt trong gia đình có thể đủ cho hai người họ sống một năm, nhưng làm ăn, còn phải xem làm gì.
Cái gọi là làm ăn của Trình Đường tuyệt đối không phải là gánh hàng ra đường bày bán.
Trình Đường im lặng một lúc, vẫn nhét tiền vào tay Trần Trà: "Kiếm tiền là chuyện của đàn ông, bảo cô cầm thì cứ cầm đi.”
Anh cũng biết hai trăm không đủ, thực tế anh muốn dùng năm trăm làm vốn kinh doanh nhỏ, ai ngờ kế hoạch không bằng thay đổi, vừa ra khỏi ga tàu lại nhặt được Trần Trà.
Nuôi phụ nữ không giống nuôi gia súc gia cầm, đặc biệt là Trần Trà nhìn qua đã biết là người chưa từng chịu khổ, Trình Đường bản thân là kẻ thô kệch, nhưng trong khả năng có thể cũng muốn để cô thoải mái hơn một chút.
Trần Trà cầm xấp tiền nhàu nát hơn tám mươi đồng, mắt đỏ hoe, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống.
Bị cha mẹ “bán”, cô không khóc.
Bị ăn trộm lấy hết đồ đạc trên tàu, cô không khóc.
Bị người có ý đồ xấu lừa, cô không khóc.
Dù bị bọn buôn người nhốt lại, cô cũng không khóc.
Nhưng lúc này đây, cô không kìm được nữa.
Tám mươi đồng nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, điều cô khó chịu nhất là ý nghĩa của tám mươi đồng này đối với Trình Đường và sự tin tưởng, quan tâm ẩn chứa phía sau.
Trình Đường nhíu mày, lấy ngón tay út ngoáy tai: "Cô kêu nữa là tôi cho cô biết thế nào là lưu manh thật sự đấy!”
Lời đe dọa có tác dụng, Trần Trà từ kẽ tay lén nhìn anh một cái, bỏ tay xuống, ngượng ngùng gãi mũi.
Trình Đường không phải đang cởi quần, mà là thò tay vào túi quần đơn lấy tiền ra.
Trần Trà lâu lắm không được thấy tiền, thèm thuồng buông tay xuống, nhìn chăm chú.
Trình Đường lấy ra một xấp tiền, đếm trước mặt cô.
Tờ có mệnh giá lớn nhất là mười đồng, nhỏ nhất là tờ một xu màu vàng đất, tổng cộng hai trăm tám mươi bảy đồng sáu hào ba xu.
Trần Trà “oà” lên một tiếng: "Sao anh có nhiều tiền vậy?” Nói xong lại thấy mình không có tư cách hỏi, bèn ngượng ngùng hắng giọng: "Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Trình Đường nghĩ ngợi một lúc rồi đẩy tám mươi bảy đồng sáu hào ba xu đến trước mặt Trần Trà: "Số này để cô tiêu vặt, hai trăm còn lại, tôi muốn làm vốn kinh doanh nhỏ.”
Trần Trà ngạc nhiên, lắc đầu như trống bỏi, liên tục xua tay: "Tôi không thể nhận được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Đường nhíu mày, mày mắt hiện lên sự lạnh lùng: "Tiền này không bẩn!”
Anh biết mình về sẽ rất khó khăn, cũng biết sau khi về sẽ không có chỗ ở, nên từ khi đi đã tính đến chuyện kiếm ít tiền, không thể để năm năm sau về phải đi ăn xin.
Cũng may năm đó là năm đặc biệt, trong nhóm họ có không ít công tử nhà giàu trên thành phố, đừng nói là khai hoang trồng trọt, đến quần áo của mình còn không biết giặt.
Trình Đường chủ động giúp họ giặt đồ, giúp họ làm việc, tất nhiên không phải làm không công.
Chỉ là quản lý nghiêm, không cho phép giao dịch công khai, nên cơ hội kiếm tiền không nhiều, hơn nữa ở đó cũng phải mua một số đồ dùng thiết yếu.
Người khác có gia đình gửi tiền sinh hoạt, anh chỉ có thể tự thân vận động.
Năm năm tích góp được hơn năm trăm đồng, khi về mua vé xe tốn một ít, hôm nay đi chợ cũng tiêu hơn trăm đồng.
Tuy đồ rẻ, nhưng không chịu nổi mua nhiều thứ, từ nồi niêu xoong chảo đến quần áo, ăn ở đi lại tất cả đều phải mua.
Trần Trà thông minh, dù Trình Đường không nói, cô cũng đoán ra được số tiền này tuyệt đối không dễ kiếm, nhẹ nhàng giải thích: “Tôi biết. Tôi không chê tiền bẩn. Chỉ là cảm thấy tiền của anh kiếm không dễ, anh cứ giữ lấy mà dùng! Không phải anh nói muốn làm ăn sao? Làm ăn cần vốn, hai trăm đồng… không đủ đâu.”
Hai trăm đồng dùng cho sinh hoạt trong gia đình có thể đủ cho hai người họ sống một năm, nhưng làm ăn, còn phải xem làm gì.
Cái gọi là làm ăn của Trình Đường tuyệt đối không phải là gánh hàng ra đường bày bán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Đường im lặng một lúc, vẫn nhét tiền vào tay Trần Trà: "Kiếm tiền là chuyện của đàn ông, bảo cô cầm thì cứ cầm đi.”
Anh cũng biết hai trăm không đủ, thực tế anh muốn dùng năm trăm làm vốn kinh doanh nhỏ, ai ngờ kế hoạch không bằng thay đổi, vừa ra khỏi ga tàu lại nhặt được Trần Trà.
Nuôi phụ nữ không giống nuôi gia súc gia cầm, đặc biệt là Trần Trà nhìn qua đã biết là người chưa từng chịu khổ, Trình Đường bản thân là kẻ thô kệch, nhưng trong khả năng có thể cũng muốn để cô thoải mái hơn một chút.
Trần Trà cầm xấp tiền nhàu nát hơn tám mươi đồng, mắt đỏ hoe, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống.
Bị cha mẹ “bán”, cô không khóc.
Bị ăn trộm lấy hết đồ đạc trên tàu, cô không khóc.
Bị người có ý đồ xấu lừa, cô không khóc.
Dù bị bọn buôn người nhốt lại, cô cũng không khóc.
Nhưng lúc này đây, cô không kìm được nữa.
Tám mươi đồng nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, điều cô khó chịu nhất là ý nghĩa của tám mươi đồng này đối với Trình Đường và sự tin tưởng, quan tâm ẩn chứa phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro