80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Chào Hàng (2)
2024-10-10 18:27:06
“Anh chỉ cần đưa địa chỉ cho tôi, ngày mai tôi giao tới 2500 cân trước, tổng cộng 500 đồng. Chờ khi gạo được đưa tới rồi, anh lại trả tiền cho tôi. Anh thấy thế nào?”
Người đàn ông trẻ tuổi nghe lời Giang Ninh nói xong cũng nổi hứng thú. Anh ta mỉm cười hỏi:
“Ô cái cô gái này, buôn bán mà không cần thu tiền cọc ư?”
“Anh có thể đeo chiếc đồng hồ Rolex, chắc chắn không thiếu 500 đồng này.”
Người đàn ông vừa nghe thấy vậy đã kinh ngạc chớp chớp mắt.
Anh ta hoàn toàn không ngờ tới, Giang Ninh còn trẻ như vậy đã có thể nhận ra thương hiệu của chiếc đồng hồ anh ta đeo.
Đây là hàng nhập khẩu đó!
Trong vô thức, anh ta đã không còn coi Giang Ninh là một người trẻ tuổi bình thường nữa.
“Được! Tôi sẽ làm ăn với cô một lần! Đây là danh thiếp của tôi, cô cứ đưa hàng tới địa chỉ được ghi trên danh thiếp.”
Vừa nói, người đàn ông vừa lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Giang Ninh.
Phía trên không chỉ có địa chỉ của nhà máy sản xuất thực phẩm mà còn có một dòng tên tuổi được in thiếp vàng: Cận Đông Lai.
Là Đông Lai trong tử khí đông lai.
Một cái tên rất hay.
500 đồng này, cô nhất định sẽ nắm trong tay rồi!
…
Nói làm liền làm.
Ngay đêm hôm ấy, Giang Ninh đã đi thuê một kho hàng trống, mỗi tháng chỉ tốn 10 đồng.
Cô lấy hết tất cả gạo với lúa mì đang tích trữ trong không gian ra, bỏ vào trong kho hàng.
Hôm sau, cô lại tốn thêm 5 đồng thuê một chiếc xe máy kéo, mời một công nhân tới chở hàng, sau đó bưng từng bao tải lương thực một lên máy kéo, chất đầy một xe.
Theo tiếng động cơ của máy kéo vang lên, xe máy kéo chậm rãi chạy về hãng chế biến thực phẩm của Cận Đông Lai.
Cứ thế, chở một chuyến hàng xong, Giang Ninh chẳng phải tốn chút sức lực nào mà chỉ tốn tổng cộng 15 đồng đã kiếm về được 500 đồng.
Có thể nói là buôn một lãi mười.
Nhà máy sản xuất thực phẩm của Cận Đông Lai ở vùng ngoại ô, tuy cách khá xa nhưng nhà máy cũng ở gần đường chính, cho nên giao thông rất thuận tiện.
Nếu sau này thành thị mở rộng, bên kia sẽ thành khu công nghiệp thịnh vượng nhất.
Giang Ninh ngồi trên máy kéo, xe lắc lư khiến mông cô đau nhức.
Vào lúc này, cô rất nhớ Tần Cửu Liệt nếu có xe quân đội của Tần Cửu Liệt chắc chắn xe sẽ chạy rất êm, sẽ không lắc lư điên cuồng như thế này.
Cũng không biết anh đã xử lý công vụ xong chưa.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.
Giang Ninh quyết định đi đưa lương thực lúc sáng sớm vì cô còn muốn tranh thủ quay về xưởng dệt.
Lỡ khi Tần Cửu Liệt tới xưởng dệt tìm cô lại không có cô ở đó thì đúng là xấu hổ.
Nghĩ tới Tần Cửu Liệt, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hiện lên nụ cười rất ngọt ngào.
Xe chạy thẳng ra khỏi thành, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cổng chính của nhà máy sản xuất thực phẩm.
Giang Ninh vừa nâng mí mắt lên đã thấy bóng dáng Cận Đông Lai.
Đường đường là ông chủ nhà máy sản xuất thực phẩm, vậy mà lúc này anh ta lại đang đứng ngoài cổng lớn chờ hàng.
Người đàn ông trẻ tuổi nghe lời Giang Ninh nói xong cũng nổi hứng thú. Anh ta mỉm cười hỏi:
“Ô cái cô gái này, buôn bán mà không cần thu tiền cọc ư?”
“Anh có thể đeo chiếc đồng hồ Rolex, chắc chắn không thiếu 500 đồng này.”
Người đàn ông vừa nghe thấy vậy đã kinh ngạc chớp chớp mắt.
Anh ta hoàn toàn không ngờ tới, Giang Ninh còn trẻ như vậy đã có thể nhận ra thương hiệu của chiếc đồng hồ anh ta đeo.
Đây là hàng nhập khẩu đó!
Trong vô thức, anh ta đã không còn coi Giang Ninh là một người trẻ tuổi bình thường nữa.
“Được! Tôi sẽ làm ăn với cô một lần! Đây là danh thiếp của tôi, cô cứ đưa hàng tới địa chỉ được ghi trên danh thiếp.”
Vừa nói, người đàn ông vừa lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Giang Ninh.
Phía trên không chỉ có địa chỉ của nhà máy sản xuất thực phẩm mà còn có một dòng tên tuổi được in thiếp vàng: Cận Đông Lai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là Đông Lai trong tử khí đông lai.
Một cái tên rất hay.
500 đồng này, cô nhất định sẽ nắm trong tay rồi!
…
Nói làm liền làm.
Ngay đêm hôm ấy, Giang Ninh đã đi thuê một kho hàng trống, mỗi tháng chỉ tốn 10 đồng.
Cô lấy hết tất cả gạo với lúa mì đang tích trữ trong không gian ra, bỏ vào trong kho hàng.
Hôm sau, cô lại tốn thêm 5 đồng thuê một chiếc xe máy kéo, mời một công nhân tới chở hàng, sau đó bưng từng bao tải lương thực một lên máy kéo, chất đầy một xe.
Theo tiếng động cơ của máy kéo vang lên, xe máy kéo chậm rãi chạy về hãng chế biến thực phẩm của Cận Đông Lai.
Cứ thế, chở một chuyến hàng xong, Giang Ninh chẳng phải tốn chút sức lực nào mà chỉ tốn tổng cộng 15 đồng đã kiếm về được 500 đồng.
Có thể nói là buôn một lãi mười.
Nhà máy sản xuất thực phẩm của Cận Đông Lai ở vùng ngoại ô, tuy cách khá xa nhưng nhà máy cũng ở gần đường chính, cho nên giao thông rất thuận tiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu sau này thành thị mở rộng, bên kia sẽ thành khu công nghiệp thịnh vượng nhất.
Giang Ninh ngồi trên máy kéo, xe lắc lư khiến mông cô đau nhức.
Vào lúc này, cô rất nhớ Tần Cửu Liệt nếu có xe quân đội của Tần Cửu Liệt chắc chắn xe sẽ chạy rất êm, sẽ không lắc lư điên cuồng như thế này.
Cũng không biết anh đã xử lý công vụ xong chưa.
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.
Giang Ninh quyết định đi đưa lương thực lúc sáng sớm vì cô còn muốn tranh thủ quay về xưởng dệt.
Lỡ khi Tần Cửu Liệt tới xưởng dệt tìm cô lại không có cô ở đó thì đúng là xấu hổ.
Nghĩ tới Tần Cửu Liệt, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hiện lên nụ cười rất ngọt ngào.
Xe chạy thẳng ra khỏi thành, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cổng chính của nhà máy sản xuất thực phẩm.
Giang Ninh vừa nâng mí mắt lên đã thấy bóng dáng Cận Đông Lai.
Đường đường là ông chủ nhà máy sản xuất thực phẩm, vậy mà lúc này anh ta lại đang đứng ngoài cổng lớn chờ hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro