80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Phản Kích
2024-10-10 18:27:06
Cô cũng dựa theo kịch bản Tần Cửu Liệt viết mà diễn tròn vai một vị hôn thê dịu dàng nghe lời.
Cô nhích tới gần Tần Cửu Liệt, thân mật mà kề sát vào người đàn ông.
Sau đó, ngoài cửa truyền tới tiếng bàn tán: “Thì ra là một cặp đã đính hôn…”
“Vợ chồng son gặp nhau ở nhà khách đúng là chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn, sao lại ầm ĩ như tới bắt gian vậy?”
“Rốt cuộc là người nào tố cáo linh tinh, đúng là làm quá lên, lãng phí thời gian của mọi người…”
Đã có người tin lời Tần Cửu Liệt nói. Thấy không có chuyện gì để hóng nữa, mọi người cũng định xoay người rời đi.
Nhưng cũng có người, từ khoảnh khắc nhìn thấy Giang Ninh đã kích động tới mức giơ chân.
Người này chính là Giang Tâm Nhu.
“Giang Ninh! Quả nhiên cô ở chỗ này!”
Cô ta mở miệng, giọng vẫn hùng hổ hệt như lúc ban đầu. Cô ta còn chỉ thẳng tay vào Giang Ninh, vênh váo hung hăng nói:
“Không thể nào! Sao cô với người đàn ông này có thể đính hôn với nhau được? Rõ ràng là hai người đang nói linh tinh! Chắc chắn là hai người đã làm chuyện gièm pha hèn hạ bẩn thỉu gì rồi nên mới cố ý nói dối để che giấu!”
Trái với Giang Tâm Nhu hầm hầm tức giận, Giang Ninh có vẻ bình thản vô cùng.
Cô không phải nguyên chủ nhát gan, cũng không phải người sẽ sợ run, cúi đầu không nói lời nào khi bị Giang Tâm Nhu chỉ trích.
Hiện tại là lúc để cô phản kích!
Cô cười dịu dàng, trong mắt lóe lên tia sáng, rất giảo hoạt, hỏi ngược lại đối phương:
“Chị họ, chị nói em với anh ấy không phải quan hệ đã đính hôn, vậy thì là quan hệ gì?”
“Chị đúng là người chị họ tốt nhất của em, còn biết em đang ở trong nhà khách này, hẳn chị cũng biết rõ tất cả mọi chuyện nhỉ?”
“Chính chị tới nhà khách tìm em, sao con dẫn theo người của đội kiểm tra qua đây? Chị muốn bắt em hay muốn làm hỏng thanh danh của em, để em không sống nổi nữa thế?”
Giọng của Giang Ninh không nhẹ không nặng, còn có vẻ êm ái mảnh mai.
Cô chỉ dùng đôi ba lời đã vạch trần chân tướng sự tình.
Chỉ cần là người có đầu óc thoáng nghĩ lại, chắc chắn sẽ phát hiện chuyện này có điểm kỳ quặc.
Một người chị họ chí thân lại dẫn theo người của đội kiểm tra tới bắt em họ…
Còn có thể canh chuẩn thời gian, lúc em họ ở chung trong phòng với một người đàn ông…
Thời gian, địa điểm, nhân vật…
Hết thảy đều trùng hợp quá mức!
Trừ phi…
Đây là cái bẫy!
Suy đoán này thoáng qua trong đầu Tần Cửu Liệt.
Đôi mắt thâm thúy đen như mực của người đàn ông lóe lên tia sáng lạnh, ánh mắt như mũi tên bắn thẳng về phía Giang Tâm Nhu.
Bình nước có thuốc…
Quá trình xem mắt hoang đường…
Đội kiểm tra đột ngột xuất hiện…
Tất cả nghi ngờ trong lòng Tần Cửu Liệt như đã tìm được lời giải đáp hợp lý.
Mà người tính toán hết thảy, chỉ có thể là Giang Tâm Nhu.
Ánh mắt Tần Cửu Liệt trầm xuống.
Giang Tâm Nhu hoàn toàn không biết Giang Ninh trước mắt đã đổi thành một linh hồn khác, còn tưởng cô vẫn là nguyên chủ yếu ớt dễ bắt nạt.
Cho nên cô ta không hề nghĩ tới Giang Ninh sẽ phản bác lại lời mình nói.
Cô nhích tới gần Tần Cửu Liệt, thân mật mà kề sát vào người đàn ông.
Sau đó, ngoài cửa truyền tới tiếng bàn tán: “Thì ra là một cặp đã đính hôn…”
“Vợ chồng son gặp nhau ở nhà khách đúng là chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn, sao lại ầm ĩ như tới bắt gian vậy?”
“Rốt cuộc là người nào tố cáo linh tinh, đúng là làm quá lên, lãng phí thời gian của mọi người…”
Đã có người tin lời Tần Cửu Liệt nói. Thấy không có chuyện gì để hóng nữa, mọi người cũng định xoay người rời đi.
Nhưng cũng có người, từ khoảnh khắc nhìn thấy Giang Ninh đã kích động tới mức giơ chân.
Người này chính là Giang Tâm Nhu.
“Giang Ninh! Quả nhiên cô ở chỗ này!”
Cô ta mở miệng, giọng vẫn hùng hổ hệt như lúc ban đầu. Cô ta còn chỉ thẳng tay vào Giang Ninh, vênh váo hung hăng nói:
“Không thể nào! Sao cô với người đàn ông này có thể đính hôn với nhau được? Rõ ràng là hai người đang nói linh tinh! Chắc chắn là hai người đã làm chuyện gièm pha hèn hạ bẩn thỉu gì rồi nên mới cố ý nói dối để che giấu!”
Trái với Giang Tâm Nhu hầm hầm tức giận, Giang Ninh có vẻ bình thản vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không phải nguyên chủ nhát gan, cũng không phải người sẽ sợ run, cúi đầu không nói lời nào khi bị Giang Tâm Nhu chỉ trích.
Hiện tại là lúc để cô phản kích!
Cô cười dịu dàng, trong mắt lóe lên tia sáng, rất giảo hoạt, hỏi ngược lại đối phương:
“Chị họ, chị nói em với anh ấy không phải quan hệ đã đính hôn, vậy thì là quan hệ gì?”
“Chị đúng là người chị họ tốt nhất của em, còn biết em đang ở trong nhà khách này, hẳn chị cũng biết rõ tất cả mọi chuyện nhỉ?”
“Chính chị tới nhà khách tìm em, sao con dẫn theo người của đội kiểm tra qua đây? Chị muốn bắt em hay muốn làm hỏng thanh danh của em, để em không sống nổi nữa thế?”
Giọng của Giang Ninh không nhẹ không nặng, còn có vẻ êm ái mảnh mai.
Cô chỉ dùng đôi ba lời đã vạch trần chân tướng sự tình.
Chỉ cần là người có đầu óc thoáng nghĩ lại, chắc chắn sẽ phát hiện chuyện này có điểm kỳ quặc.
Một người chị họ chí thân lại dẫn theo người của đội kiểm tra tới bắt em họ…
Còn có thể canh chuẩn thời gian, lúc em họ ở chung trong phòng với một người đàn ông…
Thời gian, địa điểm, nhân vật…
Hết thảy đều trùng hợp quá mức!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trừ phi…
Đây là cái bẫy!
Suy đoán này thoáng qua trong đầu Tần Cửu Liệt.
Đôi mắt thâm thúy đen như mực của người đàn ông lóe lên tia sáng lạnh, ánh mắt như mũi tên bắn thẳng về phía Giang Tâm Nhu.
Bình nước có thuốc…
Quá trình xem mắt hoang đường…
Đội kiểm tra đột ngột xuất hiện…
Tất cả nghi ngờ trong lòng Tần Cửu Liệt như đã tìm được lời giải đáp hợp lý.
Mà người tính toán hết thảy, chỉ có thể là Giang Tâm Nhu.
Ánh mắt Tần Cửu Liệt trầm xuống.
Giang Tâm Nhu hoàn toàn không biết Giang Ninh trước mắt đã đổi thành một linh hồn khác, còn tưởng cô vẫn là nguyên chủ yếu ớt dễ bắt nạt.
Cho nên cô ta không hề nghĩ tới Giang Ninh sẽ phản bác lại lời mình nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro