80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Sống Không Bằng...
2024-10-10 18:27:06
Chuyện tới nước này đã không cách nào thay đổi được nữa, vậy bọn họ chỉ có thể nghĩ đủ mọi cách để chiếm được nhiều lợi nhất.
Còn chần chờ gì nữa!
Mau bưng đồ đi!
Ngay cả Giang Thanh Lâm tự xưng là người đọc sách cũng quên mất nhã nhặn cùng với giáo dưỡng của mình, hệt như chó hoang mà tranh cướp thứ anh ta muốn.
Chỉ có Giang Tâm Nhu là chật vật thê thảm té ngã trên mặt đất. Đôi mắt cô ta thâm độc lại hung ác, cứ nhìn chằm chằm Giang Ninh.
“Giang Ninh, hết thảy đều là trò quỷ của mày đúng không? Chắc chắn là mày thúc đẩy tất cả những chuyện này, cũng là mày đi tìm ông ba tới! Tất cả đều do mày tạo nghiệt…”
Giang Ninh cười lạnh đi tới trước mặt Giang Tâm Nhu, từ trên cao nhìn xuống, trên gương mặt lộ ra nụ cười chiến thắng:
“Là tôi thì thế nào? Lẽ nào cô còn có thể làm gì được tôi sao? Giang Tâm Nhu, lẽ nào đồng chí của đội kiểm tra không nói cho cô biết, hai ngày sau cô sẽ được thêm vào hàng ngũ thanh niên tri thức xuống nông thôn, đời này khó có thể trở lại trong thành!”
Cô tuyên bố án tử với Giang Tâm Nhu.
Trong nguyên tác, vì gả cho nam chính sau đó tùy quân nên Giang Tâm Nhu không cần xuống nông thôn làm thanh niên tri thức.
Nhưng hiện tại, Giang Ninh đã giữ được hôn sự của bản thân, cũng giữ được người đàn ông tên Tần Cửu Liệt kia.
Vì thế, Giang Tâm Nhu lại phải trở lại quỹ tích vốn có.
Xuống nông thôn làm thanh niên tri thức.
Trong hồ sơ của Giang Tâm Nhu còn có vết bẩn, từng phạm sai lầm, từng phải viết bản kiểm điểm.
Sau khi xuống nông thôn, chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Giang Ninh còn chẳng cần ra tay cũng có thể đoán trước được kết cục của Giang Tâm Nhu.
Mà Giang Tâm Nhu, sau khi nghe thấy ba chữ “xuống nông thôn”, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Dương nhiên cô ta cũng biết xuống nông thôn sẽ gặp phải tình cảnh thê thảm tới mức nào.
Cô ta phải tới một nơi vắng vẻ chim còn không thèm ỉa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải lao động tập thể.
Cô ta sẽ sống không bằng chết!
“Không đâu! Sẽ không đâu! Tao mới không xuống nông thôn! Giang Ninh, chắc chắn là mày đang trả thù tao! Là mày cố ý hãm hại tao! Giang Ninh ---”
Giang Tâm Nhu như phát điên, vẻ mặt dữ tợn không ngừng hô tên Giang Ninh.
Nhưng mà, thứ cô ta có thể nhìn thấy chỉ có bóng lưng Giang Ninh ngạo nghễ rời đi.
…
Chỉ một buổi chiều, đám quỷ hút máu vô ơn kia đã dọn sạch bách cả Giang gia.
Chờ khi một nhà ba người Giang Ninh về tới nhà, căn nhà đã trống rỗng. Đừng nói tới mấy thứ đáng giá, ngay cả bàn ăn cơm rồi ghế ngồi các thứ đều bị bọn họ dọn sạch đi rồi.
Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục nhìn căn nhà chỉ còn lại bốn bức tường, trong lòng cảm khái muôn vàn.
Giang Ninh lại siết chặt tay cha mẹ an ủi:
“Cha, mẹ, không sao đâu, cũ không đi mới sao tới. Hôm nay chúng ta được sống lại rồi, ngày lành của nhà chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu thôi.”
Còn chần chờ gì nữa!
Mau bưng đồ đi!
Ngay cả Giang Thanh Lâm tự xưng là người đọc sách cũng quên mất nhã nhặn cùng với giáo dưỡng của mình, hệt như chó hoang mà tranh cướp thứ anh ta muốn.
Chỉ có Giang Tâm Nhu là chật vật thê thảm té ngã trên mặt đất. Đôi mắt cô ta thâm độc lại hung ác, cứ nhìn chằm chằm Giang Ninh.
“Giang Ninh, hết thảy đều là trò quỷ của mày đúng không? Chắc chắn là mày thúc đẩy tất cả những chuyện này, cũng là mày đi tìm ông ba tới! Tất cả đều do mày tạo nghiệt…”
Giang Ninh cười lạnh đi tới trước mặt Giang Tâm Nhu, từ trên cao nhìn xuống, trên gương mặt lộ ra nụ cười chiến thắng:
“Là tôi thì thế nào? Lẽ nào cô còn có thể làm gì được tôi sao? Giang Tâm Nhu, lẽ nào đồng chí của đội kiểm tra không nói cho cô biết, hai ngày sau cô sẽ được thêm vào hàng ngũ thanh niên tri thức xuống nông thôn, đời này khó có thể trở lại trong thành!”
Cô tuyên bố án tử với Giang Tâm Nhu.
Trong nguyên tác, vì gả cho nam chính sau đó tùy quân nên Giang Tâm Nhu không cần xuống nông thôn làm thanh niên tri thức.
Nhưng hiện tại, Giang Ninh đã giữ được hôn sự của bản thân, cũng giữ được người đàn ông tên Tần Cửu Liệt kia.
Vì thế, Giang Tâm Nhu lại phải trở lại quỹ tích vốn có.
Xuống nông thôn làm thanh niên tri thức.
Trong hồ sơ của Giang Tâm Nhu còn có vết bẩn, từng phạm sai lầm, từng phải viết bản kiểm điểm.
Sau khi xuống nông thôn, chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Ninh còn chẳng cần ra tay cũng có thể đoán trước được kết cục của Giang Tâm Nhu.
Mà Giang Tâm Nhu, sau khi nghe thấy ba chữ “xuống nông thôn”, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Dương nhiên cô ta cũng biết xuống nông thôn sẽ gặp phải tình cảnh thê thảm tới mức nào.
Cô ta phải tới một nơi vắng vẻ chim còn không thèm ỉa, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải lao động tập thể.
Cô ta sẽ sống không bằng chết!
“Không đâu! Sẽ không đâu! Tao mới không xuống nông thôn! Giang Ninh, chắc chắn là mày đang trả thù tao! Là mày cố ý hãm hại tao! Giang Ninh ---”
Giang Tâm Nhu như phát điên, vẻ mặt dữ tợn không ngừng hô tên Giang Ninh.
Nhưng mà, thứ cô ta có thể nhìn thấy chỉ có bóng lưng Giang Ninh ngạo nghễ rời đi.
…
Chỉ một buổi chiều, đám quỷ hút máu vô ơn kia đã dọn sạch bách cả Giang gia.
Chờ khi một nhà ba người Giang Ninh về tới nhà, căn nhà đã trống rỗng. Đừng nói tới mấy thứ đáng giá, ngay cả bàn ăn cơm rồi ghế ngồi các thứ đều bị bọn họ dọn sạch đi rồi.
Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục nhìn căn nhà chỉ còn lại bốn bức tường, trong lòng cảm khái muôn vàn.
Giang Ninh lại siết chặt tay cha mẹ an ủi:
“Cha, mẹ, không sao đâu, cũ không đi mới sao tới. Hôm nay chúng ta được sống lại rồi, ngày lành của nhà chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro