80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Vợ, Anh Tới Rồi...
2024-10-10 18:27:06
Nhưng mà… Lúc này, lực chú ý của Giang Ninh đã không còn nằm trên người Cận Đông Lai, thậm chí cô cũng không rảnh nghĩ tới chuyện kiếm tiền nữa.
Cô đứng bên đường, ánh nắng buổi sáng rơi xuống trên người cô. Từ khuôn mặt trắng nõn tới sợi tóc đen mượt đều được phủ thêm một lớp ráng vàng nhàn nhạt, cả người như sáng rực lên.
Đặc biệt là trên mặt cô, cặp mắt kia sáng rực như sao trời, lấp lánh lại chân thành nhìn về nơi cách đó không xa.
Trên đường cái đã có một chiếc xe quân đội ngừng lại từ lúc nào không rõ. Biển số xe hai màu đen đỏ.
Giang Ninh có trí nhớ tốt, đã nhìn qua một lần sẽ không thể quên được.
Không sai, đó chính là xe của Tần Cửu Liệt!
Người đàn ông kia đã trở lại rồi!
Rõ ràng anh đã nói phải buổi chiều mới có thể về thành, hiện tại mới sáng sớm anh đã đang trên đường vào thành, hơn nữa…
Rõ ràng xe chở hàng của cô quẹo vào đây rồi, chiếc quân xa này mới vòng lui lại.
Trong lòng Giang Ninh cứ có cảm giác, chắc chắn Tần Cửu Liệt đang ngồi trong chiếc xe kia.
Vào khoảnh khắc cô vội vàng muốn đi qua, cửa sổ ghế sau chậm rãi hạ xuống, gương mặt anh tuấn mà Giang Ninh nhớ thương cũng lộ ra.
Chính là Tần Cửu Liệt, không sai được!
Vào lúc Cận Đông Lai còn chưa kịp phản ứng, Giang Ninh bên cạnh anh ta đã như hóa thành bươm bướm bay nhanh ra ngoài.
Cô chạy tới bên xe, ngước đầu nhìn về phía người đàn ông trong xe, trên mặt là nụ cười xán lạn hệt như nắng mặt trời.
Trong lòng trong mắt chỉ có một mình Tần Cửu Liệt.
Mà ánh mắt của Giang Ninh cũng khiến trái tim Tần Cửu Liệt nóng rực lên, co rút mãnh liệt.
Trong lòng càng như có một dòng nước nóng điên cuồng trào ra, khiến anh chỉ hận không thể trực tiếp ôm lấy người phụ nữ mềm mại trước mặt.
Tần Cửu Liệt nhẹ giọng: “Vợ, anh tới rồi.”
Lời nói thân mật cứ thế bật thốt ra khỏi miệng anh, giọng nói từ tính ẩn chứa dịu dàng lưu luyến xưa nay chưa từng có.
Cho dù hai người còn chưa đi đăng ký kết hôn, nhưng anh vẫn gọi một tiếng vợ, cảm giác như bản thân đã in con dấu của riêng mình lên người Giang Ninh.
Cô là của anh!
Tham muốn chiếm hữu sâu đậm này hiện rõ trong mắt Tần Cửu Liệt.
Người đàn ông vừa nhìn Giang Ninh chăm chú, vừa dùng đuôi mắt lạnh lùng liếc qua Cận Đông Lai cách đó không xa.
Vậy mà bên cạnh vợ anh lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ!
Hơn nữa, vừa rồi người đàn ông kia còn dùng giọng điệu thân thiện liên tục nói chuyện với vợ anh!
Tuy Tần Cửu Liệt ngồi trên xe, nhưng một người có kinh nghiệm trinh sát như anh tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm hình ảnh mới vừa lóe lên lúc nãy.
Cũng nhờ Giang Ninh nhiệt tình chạy tới mới đè ép được cảm giác khác thường trong lòng anh lúc này.
Tần Cửu Liệt mở cửa xe, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Giang Ninh, dễ dàng kéo vợ lên xe.
Hai người ngồi song song, rõ ràng ghế sau rất rộng rãi nhưng hai người lại tựa sát vào nhau.
Tần Cửu Liệt còn rất chú ý Cận Đông Lai: “Người kia là ai?”
“Một người không quan trọng thôi, dù sao sau này cũng sẽ không còn gặp mặt.”
Cô đứng bên đường, ánh nắng buổi sáng rơi xuống trên người cô. Từ khuôn mặt trắng nõn tới sợi tóc đen mượt đều được phủ thêm một lớp ráng vàng nhàn nhạt, cả người như sáng rực lên.
Đặc biệt là trên mặt cô, cặp mắt kia sáng rực như sao trời, lấp lánh lại chân thành nhìn về nơi cách đó không xa.
Trên đường cái đã có một chiếc xe quân đội ngừng lại từ lúc nào không rõ. Biển số xe hai màu đen đỏ.
Giang Ninh có trí nhớ tốt, đã nhìn qua một lần sẽ không thể quên được.
Không sai, đó chính là xe của Tần Cửu Liệt!
Người đàn ông kia đã trở lại rồi!
Rõ ràng anh đã nói phải buổi chiều mới có thể về thành, hiện tại mới sáng sớm anh đã đang trên đường vào thành, hơn nữa…
Rõ ràng xe chở hàng của cô quẹo vào đây rồi, chiếc quân xa này mới vòng lui lại.
Trong lòng Giang Ninh cứ có cảm giác, chắc chắn Tần Cửu Liệt đang ngồi trong chiếc xe kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào khoảnh khắc cô vội vàng muốn đi qua, cửa sổ ghế sau chậm rãi hạ xuống, gương mặt anh tuấn mà Giang Ninh nhớ thương cũng lộ ra.
Chính là Tần Cửu Liệt, không sai được!
Vào lúc Cận Đông Lai còn chưa kịp phản ứng, Giang Ninh bên cạnh anh ta đã như hóa thành bươm bướm bay nhanh ra ngoài.
Cô chạy tới bên xe, ngước đầu nhìn về phía người đàn ông trong xe, trên mặt là nụ cười xán lạn hệt như nắng mặt trời.
Trong lòng trong mắt chỉ có một mình Tần Cửu Liệt.
Mà ánh mắt của Giang Ninh cũng khiến trái tim Tần Cửu Liệt nóng rực lên, co rút mãnh liệt.
Trong lòng càng như có một dòng nước nóng điên cuồng trào ra, khiến anh chỉ hận không thể trực tiếp ôm lấy người phụ nữ mềm mại trước mặt.
Tần Cửu Liệt nhẹ giọng: “Vợ, anh tới rồi.”
Lời nói thân mật cứ thế bật thốt ra khỏi miệng anh, giọng nói từ tính ẩn chứa dịu dàng lưu luyến xưa nay chưa từng có.
Cho dù hai người còn chưa đi đăng ký kết hôn, nhưng anh vẫn gọi một tiếng vợ, cảm giác như bản thân đã in con dấu của riêng mình lên người Giang Ninh.
Cô là của anh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tham muốn chiếm hữu sâu đậm này hiện rõ trong mắt Tần Cửu Liệt.
Người đàn ông vừa nhìn Giang Ninh chăm chú, vừa dùng đuôi mắt lạnh lùng liếc qua Cận Đông Lai cách đó không xa.
Vậy mà bên cạnh vợ anh lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ!
Hơn nữa, vừa rồi người đàn ông kia còn dùng giọng điệu thân thiện liên tục nói chuyện với vợ anh!
Tuy Tần Cửu Liệt ngồi trên xe, nhưng một người có kinh nghiệm trinh sát như anh tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm hình ảnh mới vừa lóe lên lúc nãy.
Cũng nhờ Giang Ninh nhiệt tình chạy tới mới đè ép được cảm giác khác thường trong lòng anh lúc này.
Tần Cửu Liệt mở cửa xe, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Giang Ninh, dễ dàng kéo vợ lên xe.
Hai người ngồi song song, rõ ràng ghế sau rất rộng rãi nhưng hai người lại tựa sát vào nhau.
Tần Cửu Liệt còn rất chú ý Cận Đông Lai: “Người kia là ai?”
“Một người không quan trọng thôi, dù sao sau này cũng sẽ không còn gặp mặt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro