80: Trọng Sinh Đổi Hôn, Mỹ Nhân Mềm Mại Khiến Vai Ác Đoản Mệnh Mê Đắm
Chương 50
Ngải Trì
2024-08-02 00:39:09
Vương Quế Lan vô thức lùi lại một bước, bà ta lại nói:
"Mẹ biết chứ! Mẹ nghe người ta nói, con ngủ ở chiếc giường bên trái gần cửa sổ!"
Ánh mắt Giang Hạ sáng lên:
"Nhưng mà, mẹ, hôm qua con mới đổi giường với Lý Bình."
Nói đến đây, cô dừng lại một chút:
"Bây giờ chiếc giường bên trái gần cửa sổ là của Lý Bình ở."
Khuôn mặt Vương Quế Lan trở nên vô cùng khó coi, bà ta không dám tin nhìn Giang Hạ, vẻ mặt kinh hoàng, như thể hy vọng chuyện này là giả.
Không đợi Vương Quế Lan phản bác, Giang Hạ đã giáng cho bà ta một đòn chí mạng.
"Cho nên, số tiền này là mẹ ăn trộm."
Giọng nói của Giang Hạ rõ ràng rất nhẹ nhưng khi lọt vào tai Vương Quế Lan lại như sét đánh ngang tai.
Ngay lập tức, mặt bà ta tái mét.
Cả người bà ta run rẩy như cầy sấy.
Vương Quế Lan hét lớn:
“Không có! Tôi không ăn trộm tiền!”
Ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên:
"Bà nói không ăn trộm thì không ăn trộm à! Không xin mà lấy thì là trộm, bà không biết sao?"
Giang Hạ chỉ thấy giọng nói này quen quen, hình như giọng nói vừa rồi trong đám đông chính là anh ta.
Theo giọng nói đó từ xa đến gần, đám người vây xem tự giác tách ra.
Chỉ thấy ba thanh niên ngoài hai mươi tuổi ung dung đi từ phía sau đám đông vào.
Đều là những thanh niên trẻ tuổi nhưng từ khi họ xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều không tự chủ được mà đổ dồn vào người mặc áo sơ mi đi phía sau.
Lý do không có gì khác, chỉ vì quá nổi bật.
Khi Giang Hạ nhìn rõ người này, cô không khỏi ngẩn người.
Thật không ngờ lại là Mạnh Bắc Thần.
Mà Mạnh Bắc Thần không nhìn ngang ngó dọc, như thể không nhìn thấy Giang Hạ vậy, mặt lạnh tanh đi đến trước mặt Triệu Kiến Quốc.
Giang Hạ nhướng mày, Mạnh Bắc Thần sao lại đến đây?
Triệu Kiến Quốc nhìn thấy mấy người này càng thấy mí mắt giật giật, đến cả răng cũng đau theo.
Vài thanh niên này nổi tiếng lắm, toàn là những kẻ cứng đầu trong đội vận tải, không phạm lỗi thì không nói, ngược lại còn là những tay làm việc giỏi.
Chỉ thích chống đối lãnh đạo, mà còn không để người ta bắt được nhược điểm, khiến các lãnh đạo tức đến nghiến răng.
Không có cách để khắc chế.
Lâu dần, mọi người trong xưởng gỗ đều biết họ không dễ chọc, đồn đại họ rất xấu, chỉ cần họ không ưa hoặc để mắt đến ai thì người đó xong đời, chỉ còn nước chờ vận xui tới.
Vừa rồi chuyện này vốn chỉ là chuyện của xưởng đồ gỗ nhưng nếu để họ nhúng tay vào thì không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Lúc này, Triệu Kiến Quốc lập tức nở một nụ cười giả tạo:
"Bắc Thần, Minh Tử, Lão Tứ, mấy cậu đến đây làm gì vậy?"
"Mẹ biết chứ! Mẹ nghe người ta nói, con ngủ ở chiếc giường bên trái gần cửa sổ!"
Ánh mắt Giang Hạ sáng lên:
"Nhưng mà, mẹ, hôm qua con mới đổi giường với Lý Bình."
Nói đến đây, cô dừng lại một chút:
"Bây giờ chiếc giường bên trái gần cửa sổ là của Lý Bình ở."
Khuôn mặt Vương Quế Lan trở nên vô cùng khó coi, bà ta không dám tin nhìn Giang Hạ, vẻ mặt kinh hoàng, như thể hy vọng chuyện này là giả.
Không đợi Vương Quế Lan phản bác, Giang Hạ đã giáng cho bà ta một đòn chí mạng.
"Cho nên, số tiền này là mẹ ăn trộm."
Giọng nói của Giang Hạ rõ ràng rất nhẹ nhưng khi lọt vào tai Vương Quế Lan lại như sét đánh ngang tai.
Ngay lập tức, mặt bà ta tái mét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người bà ta run rẩy như cầy sấy.
Vương Quế Lan hét lớn:
“Không có! Tôi không ăn trộm tiền!”
Ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên:
"Bà nói không ăn trộm thì không ăn trộm à! Không xin mà lấy thì là trộm, bà không biết sao?"
Giang Hạ chỉ thấy giọng nói này quen quen, hình như giọng nói vừa rồi trong đám đông chính là anh ta.
Theo giọng nói đó từ xa đến gần, đám người vây xem tự giác tách ra.
Chỉ thấy ba thanh niên ngoài hai mươi tuổi ung dung đi từ phía sau đám đông vào.
Đều là những thanh niên trẻ tuổi nhưng từ khi họ xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều không tự chủ được mà đổ dồn vào người mặc áo sơ mi đi phía sau.
Lý do không có gì khác, chỉ vì quá nổi bật.
Khi Giang Hạ nhìn rõ người này, cô không khỏi ngẩn người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật không ngờ lại là Mạnh Bắc Thần.
Mà Mạnh Bắc Thần không nhìn ngang ngó dọc, như thể không nhìn thấy Giang Hạ vậy, mặt lạnh tanh đi đến trước mặt Triệu Kiến Quốc.
Giang Hạ nhướng mày, Mạnh Bắc Thần sao lại đến đây?
Triệu Kiến Quốc nhìn thấy mấy người này càng thấy mí mắt giật giật, đến cả răng cũng đau theo.
Vài thanh niên này nổi tiếng lắm, toàn là những kẻ cứng đầu trong đội vận tải, không phạm lỗi thì không nói, ngược lại còn là những tay làm việc giỏi.
Chỉ thích chống đối lãnh đạo, mà còn không để người ta bắt được nhược điểm, khiến các lãnh đạo tức đến nghiến răng.
Không có cách để khắc chế.
Lâu dần, mọi người trong xưởng gỗ đều biết họ không dễ chọc, đồn đại họ rất xấu, chỉ cần họ không ưa hoặc để mắt đến ai thì người đó xong đời, chỉ còn nước chờ vận xui tới.
Vừa rồi chuyện này vốn chỉ là chuyện của xưởng đồ gỗ nhưng nếu để họ nhúng tay vào thì không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Lúc này, Triệu Kiến Quốc lập tức nở một nụ cười giả tạo:
"Bắc Thần, Minh Tử, Lão Tứ, mấy cậu đến đây làm gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro