80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Ba Tiểu Ác Ma N...
2024-11-13 22:43:18
Cô có chút ngẩn ngơ, cảm giác như Cao Hàn không giống như lời đồn. Mới chỉ tiếp xúc vài ngày, nhưng anh đã thay đổi hoàn toàn mọi ấn tượng xấu trước đây mà cô từng nghe về anh.
“Nhìn gì thế?” Cao Hàn bỗng quay lại, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Tống Thanh Đới.
Bị bắt gặp, cô vội vàng dời ánh mắt, mặt nóng bừng. Cô nhanh chóng vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên tai để che giấu sự lúng túng.
“Không có gì cả.”
“Đi thôi, anh đưa em về.”
“Về ư? Về đâu cơ?”
Bàn tay anh nắm lấy tay cô, ấm áp và rắn chắc, mang đến cảm giác an toàn vững chãi.
“Về nhà.”
“Gia đình họ không còn mặt mũi nữa thì anh nghĩ em cũng chẳng cần quay lại chỗ đó làm gì.”
Sự vô liêm sỉ của gia đình họ Tống đã quá nổi tiếng ở trấn Hồng Tinh. Nhưng đáng sợ nhất không phải là Phùng Thúy Phân mà là bà nội của Thanh Đới. Dù không sống ở khu tập thể, bà ta mà biết chuyện này thì sẽ tìm đến Tống Thanh Đới như một con chó săn đánh hơi thấy mồi mà đuổi theo cắn không buông. Khi còn sống, mẹ của Thanh Đới cũng đã phải chịu nhiều đắng cay từ người phụ nữ ấy, và điều này cô biết rất rõ.
“Ừm.” Cô khẽ gật đầu, giọng êm ả nhưng kiên định.
Gió nhẹ thổi làm tà váy của cô khẽ bay, xếp lớp như một bông hoa mùa hè rực rỡ, tôn lên sự trẻ trung đầy sức sống.
Đồ đạc của cô không nhiều, chỉ vài bộ quần áo và những kỷ vật của mẹ, hầu hết là sách và nhật ký mà cô vẫn chưa hiểu hết nội dung. Những trang sách ấy chứa đầy những ký tự khó hiểu đối với cô.
Cao Hàn cẩn thận buộc chặt đồ đạc lên sau xe mô tô.
“Lên xe đi.”
Họ trở về cùng con đường cũ, vốn dĩ Tống Thanh Đới chẳng còn tình cảm gì với nơi đó, ra đi hay ở lại đối với cô cũng không còn quan trọng.
Trong khi đó, Tống Minh San ở khu mua sắm của thị trấn đã mua rất nhiều thứ. Hôm nay là lần đầu tiên cô ta đến thăm nhà Trương Thiệu Hưng, phó xưởng trưởng nhà máy dệt của trấn Hồng Tinh. Gia đình anh ta có một căn nhà riêng hai tầng, còn có cả vườn, điều này khiến Tống Minh San vừa nhìn thấy đã mê mẩn.
Cô ta tưởng tượng cảnh mình sống trong căn nhà này, mặc những bộ váy xinh đẹp, ngồi trong vườn tưới hoa, đọc sách, đợi ngày Trương Thiệu Hưng trở thành ông chủ lớn để có thể chuyển vào biệt thự sang trọng. Cô ta sẽ không cần phải đi làm nữa, chỉ cần sống cuộc đời sung sướng khiến ai cũng phải ghen tị.
Vừa bước vào nhà, cô ta nhìn thấy ba đứa con trai của Trương Thiệu Hưng đang chơi trong sân, tay chúng đầy máu, trên mặt đất rải rác những chiếc lông chim. Một mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Đứa con cả cầm trong tay một xác chim đã bị xé nát, không còn nguyên dạng.
“Nhìn gì thế?” Cao Hàn bỗng quay lại, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Tống Thanh Đới.
Bị bắt gặp, cô vội vàng dời ánh mắt, mặt nóng bừng. Cô nhanh chóng vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên tai để che giấu sự lúng túng.
“Không có gì cả.”
“Đi thôi, anh đưa em về.”
“Về ư? Về đâu cơ?”
Bàn tay anh nắm lấy tay cô, ấm áp và rắn chắc, mang đến cảm giác an toàn vững chãi.
“Về nhà.”
“Gia đình họ không còn mặt mũi nữa thì anh nghĩ em cũng chẳng cần quay lại chỗ đó làm gì.”
Sự vô liêm sỉ của gia đình họ Tống đã quá nổi tiếng ở trấn Hồng Tinh. Nhưng đáng sợ nhất không phải là Phùng Thúy Phân mà là bà nội của Thanh Đới. Dù không sống ở khu tập thể, bà ta mà biết chuyện này thì sẽ tìm đến Tống Thanh Đới như một con chó săn đánh hơi thấy mồi mà đuổi theo cắn không buông. Khi còn sống, mẹ của Thanh Đới cũng đã phải chịu nhiều đắng cay từ người phụ nữ ấy, và điều này cô biết rất rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm.” Cô khẽ gật đầu, giọng êm ả nhưng kiên định.
Gió nhẹ thổi làm tà váy của cô khẽ bay, xếp lớp như một bông hoa mùa hè rực rỡ, tôn lên sự trẻ trung đầy sức sống.
Đồ đạc của cô không nhiều, chỉ vài bộ quần áo và những kỷ vật của mẹ, hầu hết là sách và nhật ký mà cô vẫn chưa hiểu hết nội dung. Những trang sách ấy chứa đầy những ký tự khó hiểu đối với cô.
Cao Hàn cẩn thận buộc chặt đồ đạc lên sau xe mô tô.
“Lên xe đi.”
Họ trở về cùng con đường cũ, vốn dĩ Tống Thanh Đới chẳng còn tình cảm gì với nơi đó, ra đi hay ở lại đối với cô cũng không còn quan trọng.
Trong khi đó, Tống Minh San ở khu mua sắm của thị trấn đã mua rất nhiều thứ. Hôm nay là lần đầu tiên cô ta đến thăm nhà Trương Thiệu Hưng, phó xưởng trưởng nhà máy dệt của trấn Hồng Tinh. Gia đình anh ta có một căn nhà riêng hai tầng, còn có cả vườn, điều này khiến Tống Minh San vừa nhìn thấy đã mê mẩn.
Cô ta tưởng tượng cảnh mình sống trong căn nhà này, mặc những bộ váy xinh đẹp, ngồi trong vườn tưới hoa, đọc sách, đợi ngày Trương Thiệu Hưng trở thành ông chủ lớn để có thể chuyển vào biệt thự sang trọng. Cô ta sẽ không cần phải đi làm nữa, chỉ cần sống cuộc đời sung sướng khiến ai cũng phải ghen tị.
Vừa bước vào nhà, cô ta nhìn thấy ba đứa con trai của Trương Thiệu Hưng đang chơi trong sân, tay chúng đầy máu, trên mặt đất rải rác những chiếc lông chim. Một mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Đứa con cả cầm trong tay một xác chim đã bị xé nát, không còn nguyên dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro