80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Bị Đuổi Khỏi Nh...
2024-11-18 01:35:43
“Mày chính là Cao Hàn?” Tống Quảng Cơ ngẩng cao đầu, đầy vẻ kiêu ngạo, nhìn anh với ánh mắt khinh thường. Trong suy nghĩ của hắn, một kẻ chỉ biết làm công ở xưởng gạch thì có gì đáng sợ?
“Giờ cũng chẳng còn mấy người mẹ kế ra hồn. Tính cách dịu dàng, nhẫn nhịn của Thanh Đới là điều ai cũng biết trong khu này. Giờ các người ép cô ấy giao nộp tiền sính lễ, lại còn định đuổi cô ấy ra khỏi nhà?” Giọng của Cao Hàn vang lên đanh thép trong khu tứ hợp viện, đủ lớn để cả xóm nghe thấy. Mọi người lập tức kéo ra xem chuyện gì.
Thấy đồ đạc của Tống Thanh Đới bị ném vương vãi khắp sân, ai nấy đều hiểu ra sự tình.
“Đúng là vô liêm sỉ!”
“Con bé Tống Thanh Đới đã bỏ công sức kiếm tiền về nuôi em gái, còn phải nuôi nấng đứa không hề có máu mủ ruột thịt. Giờ sắp lấy chồng lại còn bị đuổi khỏi nhà!”
“Thật là không còn chút lương tâm nào!”
“Nhà họ Tống này đúng là bóc lột đứa trẻ mồ côi mẹ, Tống Viễn Sơn thật không ra gì, đến con ruột còn muốn bán!”
Trong khu này, không thiếu người bất mãn với mẹ con Phùng Thúy Phân và Tống Quảng Cơ. Đặc biệt là những gia đình có con gái, ai cũng phải trông chừng cẩn thận. Cao Hàn có thể là người nóng tính, nhưng ít ra anh không quấy rối phụ nữ. Còn Tống Quảng Cơ thì khác, hễ thấy cô gái nào đẹp là hắn ta tìm cách trêu ghẹo.
Hắn từng nhiều lần gây chuyện, đến mức tổ dân phố phải can thiệp. Đặc biệt là vụ việc năm xưa, hắn bị bắt quả tang nhìn trộm góa phụ ở viện bên cạnh tắm. Bị phát hiện, mẹ hắn còn trơ trẽn đổ lỗi rằng góa phụ đó quyến rũ con trai bà ta, khiến người góa phụ phải nhảy xuống sông để chứng minh sự trong sạch của mình, suýt mất mạng.
Mọi người trong xóm đều đã chứng kiến Tống Thanh Đới lớn lên, ai cũng hiểu cô đã chịu khổ thế nào ở nhà họ Tống. Họ nghĩ rằng, cho dù Cao Hàn là người khó tính, ít ra cũng tốt hơn là gả cô cho Trương Thiệu Hưng để làm mẹ kế.
“Câm mồm! Bọn mày thì biết gì mà nói, toàn là đồ lắm mồm!” Phùng Thúy Phân bị chọc giận, lập tức chửi rủa.
Tống Quảng Cơ vẫn không tỏ vẻ sợ hãi, hắn lấy ra một miếng ngọc nhỏ lắc lư trước mặt Tống Thanh Đới.
“Em gái, nếu tao không nhớ nhầm, đây là miếng ngọc mẹ mày để lại cho mày khi còn sống, đúng không?”
Mắt Tống Thanh Đới mở to, cô lao tới giành lại: “Trả lại cho tôi!”
Miếng ngọc bình an này là kỷ vật duy nhất mà mẹ cô để lại trước khi qua đời. Sau đó nó biến mất, không ngờ lại rơi vào tay Tống Quảng Cơ.
Tống Quảng Cơ thấy miếng ngọc trông đẹp nên muốn đem đi bán, nhưng khi đến tiệm cầm đồ thì không ai biết loại chất liệu của nó là gì. Trông như ngọc nhưng không phải ngọc, dần dần hắn quên bẵng đi. Nay vừa thấy liền nhớ ra, hắn cố ý lấy ra trêu tức cô.
“Giờ cũng chẳng còn mấy người mẹ kế ra hồn. Tính cách dịu dàng, nhẫn nhịn của Thanh Đới là điều ai cũng biết trong khu này. Giờ các người ép cô ấy giao nộp tiền sính lễ, lại còn định đuổi cô ấy ra khỏi nhà?” Giọng của Cao Hàn vang lên đanh thép trong khu tứ hợp viện, đủ lớn để cả xóm nghe thấy. Mọi người lập tức kéo ra xem chuyện gì.
Thấy đồ đạc của Tống Thanh Đới bị ném vương vãi khắp sân, ai nấy đều hiểu ra sự tình.
“Đúng là vô liêm sỉ!”
“Con bé Tống Thanh Đới đã bỏ công sức kiếm tiền về nuôi em gái, còn phải nuôi nấng đứa không hề có máu mủ ruột thịt. Giờ sắp lấy chồng lại còn bị đuổi khỏi nhà!”
“Thật là không còn chút lương tâm nào!”
“Nhà họ Tống này đúng là bóc lột đứa trẻ mồ côi mẹ, Tống Viễn Sơn thật không ra gì, đến con ruột còn muốn bán!”
Trong khu này, không thiếu người bất mãn với mẹ con Phùng Thúy Phân và Tống Quảng Cơ. Đặc biệt là những gia đình có con gái, ai cũng phải trông chừng cẩn thận. Cao Hàn có thể là người nóng tính, nhưng ít ra anh không quấy rối phụ nữ. Còn Tống Quảng Cơ thì khác, hễ thấy cô gái nào đẹp là hắn ta tìm cách trêu ghẹo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn từng nhiều lần gây chuyện, đến mức tổ dân phố phải can thiệp. Đặc biệt là vụ việc năm xưa, hắn bị bắt quả tang nhìn trộm góa phụ ở viện bên cạnh tắm. Bị phát hiện, mẹ hắn còn trơ trẽn đổ lỗi rằng góa phụ đó quyến rũ con trai bà ta, khiến người góa phụ phải nhảy xuống sông để chứng minh sự trong sạch của mình, suýt mất mạng.
Mọi người trong xóm đều đã chứng kiến Tống Thanh Đới lớn lên, ai cũng hiểu cô đã chịu khổ thế nào ở nhà họ Tống. Họ nghĩ rằng, cho dù Cao Hàn là người khó tính, ít ra cũng tốt hơn là gả cô cho Trương Thiệu Hưng để làm mẹ kế.
“Câm mồm! Bọn mày thì biết gì mà nói, toàn là đồ lắm mồm!” Phùng Thúy Phân bị chọc giận, lập tức chửi rủa.
Tống Quảng Cơ vẫn không tỏ vẻ sợ hãi, hắn lấy ra một miếng ngọc nhỏ lắc lư trước mặt Tống Thanh Đới.
“Em gái, nếu tao không nhớ nhầm, đây là miếng ngọc mẹ mày để lại cho mày khi còn sống, đúng không?”
Mắt Tống Thanh Đới mở to, cô lao tới giành lại: “Trả lại cho tôi!”
Miếng ngọc bình an này là kỷ vật duy nhất mà mẹ cô để lại trước khi qua đời. Sau đó nó biến mất, không ngờ lại rơi vào tay Tống Quảng Cơ.
Tống Quảng Cơ thấy miếng ngọc trông đẹp nên muốn đem đi bán, nhưng khi đến tiệm cầm đồ thì không ai biết loại chất liệu của nó là gì. Trông như ngọc nhưng không phải ngọc, dần dần hắn quên bẵng đi. Nay vừa thấy liền nhớ ra, hắn cố ý lấy ra trêu tức cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro