80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Cao Hàn, Anh Có...
2024-11-13 22:43:18
Anh nói tự nhiên, giọng gọi "Thanh Đới" thoát ra từ cổ họng trầm ấm của anh, như thể tên cô vừa trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.
Cảm giác như cơ thể Tống Thanh Đới đang nóng lên, như lửa đang thiêu đốt toàn thân.
"Nếu không thoa thuốc, máu bầm không tan đi, sáng mai em sẽ còn đau hơn đấy." Cao Hàn cầm lọ dầu đỏ, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: "Thanh Đới, nằm sấp xuống đi."
Phần eo của cô đang đau nhói, cảm giác bỏng rát. Đau đến mức mắt Tống Thanh Đới rưng rưng.
Cô hiểu rằng lời Cao Hàn nói không sai. Đã đến mức này rồi, nếu còn e dè nữa thì chỉ tổ khiến bản thân thấy ngượng ngùng. Thế là cô ngoan ngoãn nằm xuống, cắn chặt môi, từ từ vén váy lên đến eo, lộ ra vết bầm mới vừa xuất hiện.
"Bị bầm xanh hết rồi." Cao Hàn cau mày, nhìn vào vùng da trắng ngần ở eo với một mảng bầm xanh tím, đôi mắt anh thoáng hiện lên nét xót xa.
"Em cố chịu chút nhé, sẽ hơi đau đấy."
"…Ừm." Tống Thanh Đới giấu mặt vào trong cánh tay, cố gắng lảng tránh mọi thứ. Cô nghĩ, chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ không phải bận tâm gì nữa.
Đôi chân của cô dài, trắng mịn đầy đặn. Nhưng Cao Hàn chỉ liếc qua một cái rồi nhanh chóng dời mắt, đắp thêm chiếc khăn mỏng che kín từ đùi lên đến phần lưng của cô.
Tống Thanh Đới chợt giật mình, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp, có chút khác lạ không thể gọi tên.
"Ai da, đau quá!" Cảm giác ấy nhanh chóng bị xóa tan bởi cơn đau dữ dội.
"Anh... anh nhẹ tay chút, đau quá!" Cô sợ nhất là đau đớn.
Kiếp trước, khi Trương Thiệu Hưng đánh cô, Tống Thanh Đới cũng không nhịn được. Nếu bị đau, cô sẽ đánh trả ngay, họ đánh nhau là chuyện thường tình. Trương Thiệu Hưng không muốn cô sống yên ổn, thì cô cũng chẳng để yên cho hắn.
"Cố gắng chịu một chút, sắp xong rồi." Giọng anh khàn đặc, bàn tay to rộng ấm áp đặt lên phần eo của cô.
Cô quá gầy.
Eo nhỏ nhắn khiến Cao Hàn lo sợ chỉ cần dùng chút sức là đã có thể bóp gãy. Xem ra sau này anh phải chăm sóc cho cô tốt hơn, ngày nào cũng cho ăn thịt, có như vậy cô mới mập lên nhanh chóng.
Con gái không nên quá gầy, phải đầy đặn, có chút sức sống mới khỏe mạnh, hồng hào.
"Ưm..." Tống Thanh Đới cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Cao Hàn dùng lực không nhẹ, dầu đỏ xoa lên da tạo ra cảm giác nóng rát.
"Chưa... chưa xong sao?" Cô đau đến mức không chịu nổi nữa.
Chỉ va một chút thôi mà sao lại đau đến vậy.
"Sắp xong rồi, cố chịu chút nữa." Trán Cao Hàn cũng lấm tấm mồ hôi.
Trước kia trong quân ngũ khi xoa thuốc cho đồng đội, anh đều làm mạnh tay để nhanh chóng đẩy lùi cơn đau. Nhưng người trước mặt anh bây giờ không phải là đồng đội, mà là một cô gái yếu đuối.
Ở khúc quanh của cầu thang tầng hai.
Diệp Xuân Giang kéo chồng, không nhịn được lén lút nghe ngóng. Nghe thấy đoạn đối thoại trong phòng, cô cười rạng rỡ, kéo chồng rời đi.
"Ông nghe chưa? Chúng ta sắp có cháu bế rồi đó!" Diệp Xuân Giang mừng rỡ reo lên.
Cô thật không ngờ, thằng con trai lạnh nhạt của mình cuối cùng cũng đã thông suốt.
Không những chịu lấy vợ mà còn sốt sắng đến mức này. Mới đính hôn đã dẫn cô ấy về nhà, tối đến...
Nhưng mà cũng bình thường thôi, người trẻ tuổi khí huyết dồi dào, cần giải tỏa cũng là chuyện dễ hiểu.
Dù vậy, Diệp Xuân Giang vẫn lo lắng, với cái tạng mạnh mẽ của Cao Hàn… liệu có làm cô gái nhỏ kia bị thương không đây? Cô bé Tống này nhìn mảnh mai nhỏ bé, đứng cạnh Cao Hàn nhìn khác gì bông hoa cạnh tảng đá to tướng.
Hơn nữa, Cao Hàn chưa từng yêu ai, đôi khi không biết cách kiềm chế, chẳng may làm mạnh tay khiến cô ấy sợ thì sao?
Cảm giác như cơ thể Tống Thanh Đới đang nóng lên, như lửa đang thiêu đốt toàn thân.
"Nếu không thoa thuốc, máu bầm không tan đi, sáng mai em sẽ còn đau hơn đấy." Cao Hàn cầm lọ dầu đỏ, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: "Thanh Đới, nằm sấp xuống đi."
Phần eo của cô đang đau nhói, cảm giác bỏng rát. Đau đến mức mắt Tống Thanh Đới rưng rưng.
Cô hiểu rằng lời Cao Hàn nói không sai. Đã đến mức này rồi, nếu còn e dè nữa thì chỉ tổ khiến bản thân thấy ngượng ngùng. Thế là cô ngoan ngoãn nằm xuống, cắn chặt môi, từ từ vén váy lên đến eo, lộ ra vết bầm mới vừa xuất hiện.
"Bị bầm xanh hết rồi." Cao Hàn cau mày, nhìn vào vùng da trắng ngần ở eo với một mảng bầm xanh tím, đôi mắt anh thoáng hiện lên nét xót xa.
"Em cố chịu chút nhé, sẽ hơi đau đấy."
"…Ừm." Tống Thanh Đới giấu mặt vào trong cánh tay, cố gắng lảng tránh mọi thứ. Cô nghĩ, chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ không phải bận tâm gì nữa.
Đôi chân của cô dài, trắng mịn đầy đặn. Nhưng Cao Hàn chỉ liếc qua một cái rồi nhanh chóng dời mắt, đắp thêm chiếc khăn mỏng che kín từ đùi lên đến phần lưng của cô.
Tống Thanh Đới chợt giật mình, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp, có chút khác lạ không thể gọi tên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai da, đau quá!" Cảm giác ấy nhanh chóng bị xóa tan bởi cơn đau dữ dội.
"Anh... anh nhẹ tay chút, đau quá!" Cô sợ nhất là đau đớn.
Kiếp trước, khi Trương Thiệu Hưng đánh cô, Tống Thanh Đới cũng không nhịn được. Nếu bị đau, cô sẽ đánh trả ngay, họ đánh nhau là chuyện thường tình. Trương Thiệu Hưng không muốn cô sống yên ổn, thì cô cũng chẳng để yên cho hắn.
"Cố gắng chịu một chút, sắp xong rồi." Giọng anh khàn đặc, bàn tay to rộng ấm áp đặt lên phần eo của cô.
Cô quá gầy.
Eo nhỏ nhắn khiến Cao Hàn lo sợ chỉ cần dùng chút sức là đã có thể bóp gãy. Xem ra sau này anh phải chăm sóc cho cô tốt hơn, ngày nào cũng cho ăn thịt, có như vậy cô mới mập lên nhanh chóng.
Con gái không nên quá gầy, phải đầy đặn, có chút sức sống mới khỏe mạnh, hồng hào.
"Ưm..." Tống Thanh Đới cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Cao Hàn dùng lực không nhẹ, dầu đỏ xoa lên da tạo ra cảm giác nóng rát.
"Chưa... chưa xong sao?" Cô đau đến mức không chịu nổi nữa.
Chỉ va một chút thôi mà sao lại đau đến vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sắp xong rồi, cố chịu chút nữa." Trán Cao Hàn cũng lấm tấm mồ hôi.
Trước kia trong quân ngũ khi xoa thuốc cho đồng đội, anh đều làm mạnh tay để nhanh chóng đẩy lùi cơn đau. Nhưng người trước mặt anh bây giờ không phải là đồng đội, mà là một cô gái yếu đuối.
Ở khúc quanh của cầu thang tầng hai.
Diệp Xuân Giang kéo chồng, không nhịn được lén lút nghe ngóng. Nghe thấy đoạn đối thoại trong phòng, cô cười rạng rỡ, kéo chồng rời đi.
"Ông nghe chưa? Chúng ta sắp có cháu bế rồi đó!" Diệp Xuân Giang mừng rỡ reo lên.
Cô thật không ngờ, thằng con trai lạnh nhạt của mình cuối cùng cũng đã thông suốt.
Không những chịu lấy vợ mà còn sốt sắng đến mức này. Mới đính hôn đã dẫn cô ấy về nhà, tối đến...
Nhưng mà cũng bình thường thôi, người trẻ tuổi khí huyết dồi dào, cần giải tỏa cũng là chuyện dễ hiểu.
Dù vậy, Diệp Xuân Giang vẫn lo lắng, với cái tạng mạnh mẽ của Cao Hàn… liệu có làm cô gái nhỏ kia bị thương không đây? Cô bé Tống này nhìn mảnh mai nhỏ bé, đứng cạnh Cao Hàn nhìn khác gì bông hoa cạnh tảng đá to tướng.
Hơn nữa, Cao Hàn chưa từng yêu ai, đôi khi không biết cách kiềm chế, chẳng may làm mạnh tay khiến cô ấy sợ thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro