80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chúc Mừng Bước...
2024-11-13 22:43:18
“Ba, đó là tin đồn nhảm thôi mà!” Tống Minh San gần như sắp phát điên.
Không lẽ cô ta phải kể rằng mình là người trọng sinh quay lại? Không đời nào! Việc này chỉ cần mẹ cô ta biết là đủ.
“Tống Viễn Sơn, ông rốt cuộc có ý gì đây? Chẳng lẽ ông nghĩ tôi sẽ hại con gái mình sao?”
“Trương Thiệu Hưng là phó xưởng trưởng của nhà máy dệt. Con gái chúng ta gả qua đó, chẳng phải sẽ trở thành phu nhân xưởng trưởng sao? Biết đâu sau này còn có thể mở công ty, làm chủ nhà máy, gả qua đó chính là để hưởng phúc!”
Trong góc phòng, Tống Thanh Đới nghe thấy câu này thì không nhịn được cười thành tiếng.
Ha ha ha…
Tốt quá, cứ gả đi, gả đi thôi.
Tống Minh San, chúc mừng nhé, địa ngục của cô sắp bắt đầu rồi đấy.
Hai mẹ con ngoài kia cứ nói mãi, cuối cùng cũng làm Tống Viễn Sơn hơi dao động.
Nhà họ Cao.
Cao Hàn vừa bước vào sân nhà mình thì lập tức bị một chiếc giày lao thẳng vào mặt. Anh nhanh nhẹn tránh được.
“Thằng nhãi, mày còn biết đường về nhà sao?”
Cao Hàn bước vào phòng, thấy ba mẹ đang ngồi đó, mặt hằm hằm khó chịu.
“Mẹ, cơm tối đâu?”
Mẹ Cao cười lạnh: “Cơm tối à? Còn không dẫn được người yêu nào về, mà còn muốn ăn cơm của mẹ à?”
“Nếu muốn ăn thì tự mà nấu đi!”
“Hừ! Khi xưa có công việc giảng viên quân sự tốt như vậy mà không làm, lại đâm đầu vào cái nhà máy gạch này, mày làm cho tao mất hết thể diện rồi!”
Cao Hàn là đứa xuất sắc nhất trong nhà mấy thế hệ qua. Khi còn trẻ đã được đặc cách vào quân đội, mấy năm trời không có tin tức. Sau này, khi nhận được tin về anh, thì là do bị thương trong quân ngũ.
Sau đó, anh thi vào học viện quân sự và trở thành giảng viên, một công việc thể diện không thể tưởng. Nhưng anh lại từ bỏ tất cả để quay về nhà máy, khiến ông bố tức điên, suýt nữa thổ huyết mà chết.
“Mẹ, nhà mình còn bao nhiêu tiền?”
Cao Hàn chẳng hề bận tâm đến cơn giận của ba mẹ, chỉ hỏi một câu điềm tĩnh.
“Mày định làm gì?” Mẹ Cao cảnh giác nhìn anh.
Thằng nhãi này lẽ nào lại dính vào thứ không sạch sẽ gì bên ngoài, rồi còn muốn vơ vét tiền nhà nữa sao?
“Ngày mai con muốn đi hỏi cưới.”
“Cái gì?”
Hai ông bà nghe thấy như sét đánh ngang tai.
“Con muốn đến nhà họ Tống hỏi cưới.” Cao Hàn nói thẳng mục đích.
“Nhà… nhà họ Tống? Nhà họ Tống nào cơ?” Bố Cao tròn mắt. Trong trấn Hồng Tinh này, ngoài nhà họ Tống ở ngõ Nam Hồ, còn nhà nào nữa?
“Nhà họ Tống, Tống Thanh Đới.”
“Cái gì?!” Hai ông bà giật mình không tin nổi.
“Nhưng… nhưng Tống tiểu thư kia chẳng phải sắp kết hôn với phó xưởng trưởng nhà máy dệt, Trương Thiệu Hưng sao? Hình như tối nay còn làm lễ đính hôn nữa.”
Không lẽ cô ta phải kể rằng mình là người trọng sinh quay lại? Không đời nào! Việc này chỉ cần mẹ cô ta biết là đủ.
“Tống Viễn Sơn, ông rốt cuộc có ý gì đây? Chẳng lẽ ông nghĩ tôi sẽ hại con gái mình sao?”
“Trương Thiệu Hưng là phó xưởng trưởng của nhà máy dệt. Con gái chúng ta gả qua đó, chẳng phải sẽ trở thành phu nhân xưởng trưởng sao? Biết đâu sau này còn có thể mở công ty, làm chủ nhà máy, gả qua đó chính là để hưởng phúc!”
Trong góc phòng, Tống Thanh Đới nghe thấy câu này thì không nhịn được cười thành tiếng.
Ha ha ha…
Tốt quá, cứ gả đi, gả đi thôi.
Tống Minh San, chúc mừng nhé, địa ngục của cô sắp bắt đầu rồi đấy.
Hai mẹ con ngoài kia cứ nói mãi, cuối cùng cũng làm Tống Viễn Sơn hơi dao động.
Nhà họ Cao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Hàn vừa bước vào sân nhà mình thì lập tức bị một chiếc giày lao thẳng vào mặt. Anh nhanh nhẹn tránh được.
“Thằng nhãi, mày còn biết đường về nhà sao?”
Cao Hàn bước vào phòng, thấy ba mẹ đang ngồi đó, mặt hằm hằm khó chịu.
“Mẹ, cơm tối đâu?”
Mẹ Cao cười lạnh: “Cơm tối à? Còn không dẫn được người yêu nào về, mà còn muốn ăn cơm của mẹ à?”
“Nếu muốn ăn thì tự mà nấu đi!”
“Hừ! Khi xưa có công việc giảng viên quân sự tốt như vậy mà không làm, lại đâm đầu vào cái nhà máy gạch này, mày làm cho tao mất hết thể diện rồi!”
Cao Hàn là đứa xuất sắc nhất trong nhà mấy thế hệ qua. Khi còn trẻ đã được đặc cách vào quân đội, mấy năm trời không có tin tức. Sau này, khi nhận được tin về anh, thì là do bị thương trong quân ngũ.
Sau đó, anh thi vào học viện quân sự và trở thành giảng viên, một công việc thể diện không thể tưởng. Nhưng anh lại từ bỏ tất cả để quay về nhà máy, khiến ông bố tức điên, suýt nữa thổ huyết mà chết.
“Mẹ, nhà mình còn bao nhiêu tiền?”
Cao Hàn chẳng hề bận tâm đến cơn giận của ba mẹ, chỉ hỏi một câu điềm tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mày định làm gì?” Mẹ Cao cảnh giác nhìn anh.
Thằng nhãi này lẽ nào lại dính vào thứ không sạch sẽ gì bên ngoài, rồi còn muốn vơ vét tiền nhà nữa sao?
“Ngày mai con muốn đi hỏi cưới.”
“Cái gì?”
Hai ông bà nghe thấy như sét đánh ngang tai.
“Con muốn đến nhà họ Tống hỏi cưới.” Cao Hàn nói thẳng mục đích.
“Nhà… nhà họ Tống? Nhà họ Tống nào cơ?” Bố Cao tròn mắt. Trong trấn Hồng Tinh này, ngoài nhà họ Tống ở ngõ Nam Hồ, còn nhà nào nữa?
“Nhà họ Tống, Tống Thanh Đới.”
“Cái gì?!” Hai ông bà giật mình không tin nổi.
“Nhưng… nhưng Tống tiểu thư kia chẳng phải sắp kết hôn với phó xưởng trưởng nhà máy dệt, Trương Thiệu Hưng sao? Hình như tối nay còn làm lễ đính hôn nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro