80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 13
2024-11-13 22:43:18
Cô khẽ gật đầu: “Có ạ.”
“Nếu có, lát nữa chúng ta ra ngân hàng, chuyển khoản sính lễ vào sổ tiết kiệm của em.”
“Cái gì? Không được!” Phùng Thúy Phân nghe xong liền tái mặt, vội kéo Tống Viễn Sơn ra hiệu. Nếu không ngăn lại thì gần bốn ngàn tệ sẽ tuột khỏi tay bà ta. Bà ta quyết không để con vịt sắp đến miệng lại bay đi.
“Cậu trai, cậu nói thế là sao? Từ xưa đến nay, tiền sính lễ đều là để cho cha mẹ mà, chuyển cho Thanh Đới thì còn ra thể thống gì?”
“Hơn nữa, Thanh Đới còn nhỏ, trẻ người non dạ, biết gì mà giữ tiền? Để tiền lại cho chúng tôi giữ hộ, cậu xem, chúng tôi là cha mẹ thì làm sao nỡ lấy tiền của nó chứ. Để dành đó cho tương lai, khi hai đứa cần đến, như lúc sinh con đẻ cái chẳng hạn, số tiền đó tự nhiên sẽ được chi tiêu cho hai đứa.”
Nghe đến gần bốn ngàn tệ, mắt Tống Viễn Sơn cũng sáng rực. Nhìn anh giống như đang nhìn thấy một miếng mồi béo bở, thèm thuồng không cưỡng lại được.
Cao Hàn tuy không mấy thành đạt, nhưng gia đình họ Cao ở trấn Hồng Tinh cũng thuộc diện có của ăn của để. Trước đây, nhà họ từng kinh doanh, tích góp được không ít tài sản, nghe nói thậm chí còn có một căn biệt thự nhỏ ở tỉnh lỵ, nhưng cũng chỉ là nghe đồn, thực hư không rõ. Nhà họ đông người, năm đó Cao Hàn phục vụ trong quân đội, mỗi năm đều gửi về không ít tiền phụ giúp gia đình. Vậy mà chẳng hiểu vì sao, đột nhiên anh lại bỏ quân ngũ, về nhà làm trong xưởng, tự tay hủy đi tương lai sáng lạn của mình. Nghe đâu đó là vì anh không phục tùng, nhiều lần vi phạm kỷ luật nên bị đuổi ra khỏi quân đội.
Trong thời buổi này, người bị quân đội đuổi thì chắc chắn là vấn đề lớn về đạo đức lối sống.
"Tôi tin tưởng đồng chí Tống, số tiền này vốn là dành cho cô ấy. Cách xử lý ra sao, đương nhiên là quyền của cô ấy." Cao Hàn nhìn Tống Viễn Sơn, giọng lạnh nhạt nhưng sắc bén: "Tôi nghĩ bác Tống không phải muốn số tiền này, vì không thì thiên hạ sẽ nghĩ rằng bác đang bán con gái mình, bác thấy đúng không?"
Khuôn mặt Cao Hàn thật sự sắc lạnh. Khi không cười, anh toát lên vẻ nghiêm khắc khiến người ta không dám đến gần. Nhưng khi anh mỉm cười, lại có gì đó ngầm đe dọa như nụ cười chứa dao. Ngay cả Tống Viễn Sơn cũng không khỏi cảm thấy rợn người.
“Nghe đồng chí Cao nói kìa, làm cha mẹ sao lại muốn lấy tiền của con cái chứ? Chỉ là lo con gái ra ngoài bị người ta lừa thôi mà…”
“Đúng đó, ba mẹ tôi nuôi tôi lớn thế này, đưa tiền cho ba mẹ thì cũng là hợp lý, đúng không?” Tống Minh San không nhịn được xen vào, vừa nói xong liền trốn sau lưng Tống Viễn Sơn. Thực lòng mà nói, cô ta có chút e sợ Cao Hàn. Anh ấy cao lớn, nếu đánh một quyền chắc chắn có thể đưa cô ta gặp Diêm Vương luôn.
“Nếu có, lát nữa chúng ta ra ngân hàng, chuyển khoản sính lễ vào sổ tiết kiệm của em.”
“Cái gì? Không được!” Phùng Thúy Phân nghe xong liền tái mặt, vội kéo Tống Viễn Sơn ra hiệu. Nếu không ngăn lại thì gần bốn ngàn tệ sẽ tuột khỏi tay bà ta. Bà ta quyết không để con vịt sắp đến miệng lại bay đi.
“Cậu trai, cậu nói thế là sao? Từ xưa đến nay, tiền sính lễ đều là để cho cha mẹ mà, chuyển cho Thanh Đới thì còn ra thể thống gì?”
“Hơn nữa, Thanh Đới còn nhỏ, trẻ người non dạ, biết gì mà giữ tiền? Để tiền lại cho chúng tôi giữ hộ, cậu xem, chúng tôi là cha mẹ thì làm sao nỡ lấy tiền của nó chứ. Để dành đó cho tương lai, khi hai đứa cần đến, như lúc sinh con đẻ cái chẳng hạn, số tiền đó tự nhiên sẽ được chi tiêu cho hai đứa.”
Nghe đến gần bốn ngàn tệ, mắt Tống Viễn Sơn cũng sáng rực. Nhìn anh giống như đang nhìn thấy một miếng mồi béo bở, thèm thuồng không cưỡng lại được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Hàn tuy không mấy thành đạt, nhưng gia đình họ Cao ở trấn Hồng Tinh cũng thuộc diện có của ăn của để. Trước đây, nhà họ từng kinh doanh, tích góp được không ít tài sản, nghe nói thậm chí còn có một căn biệt thự nhỏ ở tỉnh lỵ, nhưng cũng chỉ là nghe đồn, thực hư không rõ. Nhà họ đông người, năm đó Cao Hàn phục vụ trong quân đội, mỗi năm đều gửi về không ít tiền phụ giúp gia đình. Vậy mà chẳng hiểu vì sao, đột nhiên anh lại bỏ quân ngũ, về nhà làm trong xưởng, tự tay hủy đi tương lai sáng lạn của mình. Nghe đâu đó là vì anh không phục tùng, nhiều lần vi phạm kỷ luật nên bị đuổi ra khỏi quân đội.
Trong thời buổi này, người bị quân đội đuổi thì chắc chắn là vấn đề lớn về đạo đức lối sống.
"Tôi tin tưởng đồng chí Tống, số tiền này vốn là dành cho cô ấy. Cách xử lý ra sao, đương nhiên là quyền của cô ấy." Cao Hàn nhìn Tống Viễn Sơn, giọng lạnh nhạt nhưng sắc bén: "Tôi nghĩ bác Tống không phải muốn số tiền này, vì không thì thiên hạ sẽ nghĩ rằng bác đang bán con gái mình, bác thấy đúng không?"
Khuôn mặt Cao Hàn thật sự sắc lạnh. Khi không cười, anh toát lên vẻ nghiêm khắc khiến người ta không dám đến gần. Nhưng khi anh mỉm cười, lại có gì đó ngầm đe dọa như nụ cười chứa dao. Ngay cả Tống Viễn Sơn cũng không khỏi cảm thấy rợn người.
“Nghe đồng chí Cao nói kìa, làm cha mẹ sao lại muốn lấy tiền của con cái chứ? Chỉ là lo con gái ra ngoài bị người ta lừa thôi mà…”
“Đúng đó, ba mẹ tôi nuôi tôi lớn thế này, đưa tiền cho ba mẹ thì cũng là hợp lý, đúng không?” Tống Minh San không nhịn được xen vào, vừa nói xong liền trốn sau lưng Tống Viễn Sơn. Thực lòng mà nói, cô ta có chút e sợ Cao Hàn. Anh ấy cao lớn, nếu đánh một quyền chắc chắn có thể đưa cô ta gặp Diêm Vương luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro