80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 15
2024-11-13 22:43:18
Tống Thanh Đới cắt ngang lời bà ta. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc lấy sính lễ, kiếp trước không, kiếp này cũng không. Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Dù Cao Hàn là người thế nào đi nữa, ít nhất cô cũng còn một cơ hội để đánh cược.
Nếu đúng, từ nay về sau cuộc đời cô sẽ rực rỡ. Nếu sai, cùng lắm là bắt đầu lại từ đầu.
Dù sao cô cũng đã từng chết một lần rồi, còn gì mà phải sợ?
“Được, vậy cứ quyết thế đi.”
Cao Hàn đứng dậy, một tay đút vào túi quần, tay kia nắm lấy cổ tay của Tống Thanh Đới kéo cô đi.
“Đi đâu?”
Bàn tay của anh rất ấm, có những vết chai cứng đặc biệt ở phần gốc ngón cái. Bàn tay ấy lớn đến mức bao trọn lấy tay cô.
Nắng sớm dịu nhẹ chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật sống mũi cao và đường nét cương nghị của khuôn hàm. Khi anh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt anh trong một khoảnh khắc thoáng qua một tia dịu dàng khó thấy.
“Đi ngân hàng, gửi tiền.”
“Gì cơ?”
Cao Hàn đến bằng xe mô tô. Trong thời buổi này, nhà nào có chiếc xe đạp kiểu 28 đã được coi là khá giả, mà anh lại có hẳn một chiếc mô tô. Đây là xe anh tự mua, ít khi dùng đến, chỉ khi nào phải vào huyện anh mới đi.
Từ trấn Hồng Tinh đến huyện cũng không xa lắm, đi mô tô chừng nửa tiếng là đến nơi.
Tống Thanh Đới không ngờ anh lại nghiêm túc đến vậy. Dẫn cô tới ngân hàng, anh gửi số tiền sính lễ vào sổ tiết kiệm của cô. Cô có một sổ tiết kiệm riêng, mẹ cô cũng có một quyển.
Nhìn dãy số trên sổ tiết kiệm, Tống Thanh Đới cảm thấy như trong mơ.
Cao Hàn quay lại nhìn thấy cô vẫn còn ngây người, lúc đó đã gần đến trưa, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
“Đồng chí Tống, nguyên tắc tiền trao cháo múc, EM hiểu chứ?”
Tống Thanh Đới chợt bừng tỉnh, nắm chặt sổ tiết kiệm trong tay.
Cô hỏi: “Anh thật sự muốn cưới EM? Hay chỉ là để đối phó với gia đình?”
Cô biết rằng với tuổi tác của Cao Hàn, chắc chắn gia đình cũng hối thúc anh lập gia đình.
“Anh chỉ muốn đồng chí Tống giữ đúng lời hứa, anh đã giúp em, giờ em phải chịu trách nhiệm với tôi? Hay là cô đổi ý, không muốn chịu trách nhiệm nữa?”
Anh rõ ràng là trả lời lạc đề!
Thật ra Tống Thanh Đới muốn nói, nếu anh không muốn cưới cô thì hoàn toàn không cần ép buộc bản thân, còn đã đưa nhiều tiền như thế.
Cao Hàn cao lớn, một tay đút túi quần, dáng vẻ lúc nào cũng có chút lười biếng, bàng quan. Bóng người anh che khuất cả ánh nắng phía trước mặt cô, một bóng râm bao phủ lên người cô.
“Em sợ anh sao?” Anh dường như đọc được cảm xúc trong ánh mắt của Tống Thanh Đới.
Dù Cao Hàn là người thế nào đi nữa, ít nhất cô cũng còn một cơ hội để đánh cược.
Nếu đúng, từ nay về sau cuộc đời cô sẽ rực rỡ. Nếu sai, cùng lắm là bắt đầu lại từ đầu.
Dù sao cô cũng đã từng chết một lần rồi, còn gì mà phải sợ?
“Được, vậy cứ quyết thế đi.”
Cao Hàn đứng dậy, một tay đút vào túi quần, tay kia nắm lấy cổ tay của Tống Thanh Đới kéo cô đi.
“Đi đâu?”
Bàn tay của anh rất ấm, có những vết chai cứng đặc biệt ở phần gốc ngón cái. Bàn tay ấy lớn đến mức bao trọn lấy tay cô.
Nắng sớm dịu nhẹ chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật sống mũi cao và đường nét cương nghị của khuôn hàm. Khi anh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt anh trong một khoảnh khắc thoáng qua một tia dịu dàng khó thấy.
“Đi ngân hàng, gửi tiền.”
“Gì cơ?”
Cao Hàn đến bằng xe mô tô. Trong thời buổi này, nhà nào có chiếc xe đạp kiểu 28 đã được coi là khá giả, mà anh lại có hẳn một chiếc mô tô. Đây là xe anh tự mua, ít khi dùng đến, chỉ khi nào phải vào huyện anh mới đi.
Từ trấn Hồng Tinh đến huyện cũng không xa lắm, đi mô tô chừng nửa tiếng là đến nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Đới không ngờ anh lại nghiêm túc đến vậy. Dẫn cô tới ngân hàng, anh gửi số tiền sính lễ vào sổ tiết kiệm của cô. Cô có một sổ tiết kiệm riêng, mẹ cô cũng có một quyển.
Nhìn dãy số trên sổ tiết kiệm, Tống Thanh Đới cảm thấy như trong mơ.
Cao Hàn quay lại nhìn thấy cô vẫn còn ngây người, lúc đó đã gần đến trưa, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
“Đồng chí Tống, nguyên tắc tiền trao cháo múc, EM hiểu chứ?”
Tống Thanh Đới chợt bừng tỉnh, nắm chặt sổ tiết kiệm trong tay.
Cô hỏi: “Anh thật sự muốn cưới EM? Hay chỉ là để đối phó với gia đình?”
Cô biết rằng với tuổi tác của Cao Hàn, chắc chắn gia đình cũng hối thúc anh lập gia đình.
“Anh chỉ muốn đồng chí Tống giữ đúng lời hứa, anh đã giúp em, giờ em phải chịu trách nhiệm với tôi? Hay là cô đổi ý, không muốn chịu trách nhiệm nữa?”
Anh rõ ràng là trả lời lạc đề!
Thật ra Tống Thanh Đới muốn nói, nếu anh không muốn cưới cô thì hoàn toàn không cần ép buộc bản thân, còn đã đưa nhiều tiền như thế.
Cao Hàn cao lớn, một tay đút túi quần, dáng vẻ lúc nào cũng có chút lười biếng, bàng quan. Bóng người anh che khuất cả ánh nắng phía trước mặt cô, một bóng râm bao phủ lên người cô.
“Em sợ anh sao?” Anh dường như đọc được cảm xúc trong ánh mắt của Tống Thanh Đới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro