80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 20
2024-11-18 01:35:43
Ai gả cho anh ta là như bước vào địa ngục, đặc biệt là với ba đứa nhóc nhà họ Trương, tính tình hung hăng, quen thói hư hỏng, làm mưa làm gió khắp nơi, nổi tiếng là tiểu ác quỷ của trấn. Kiếp trước, khi Thanh Đới bị ép gả vào nhà họ Trương, nhà họ Tống không biết đã bị người đời mắng chửi bao nhiêu lần.
Giờ Minh San tự nguyện gả vào nhà họ Trương, cũng không thoát khỏi miệng lưỡi thế gian. Người ta xì xào rằng cô ta chỉ nhắm vào tiền, cố chấp muốn làm mẹ kế. Sau này, cô ta sẽ khổ sở không ít.
Thế nhưng Minh San chỉ khẽ cười lạnh trong lòng. Đám người vô tri, thiếu hiểu biết ấy thì biết gì chứ. Sau này, khi cô ta bước lên vị trí phu nhân giàu có, họ không nịnh bợ cũng sẽ không kịp.
Bây giờ cứ cười đi, rồi sẽ đến lúc họ phải khóc.
“Đồng chí Cao Hàn, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm anh Thiệu Hưng rồi. Dù anh ấy đã ly hôn và có ba đứa con, người ta thường nói làm mẹ kế không dễ, nhưng tôi tin rằng chỉ cần tôi dùng tình yêu để cảm hóa chúng, hết lòng đối xử với chúng, một ngày nào đó chúng sẽ thành đạt và có ích cho xã hội.”
Đúng vậy!
Kiếp trước, ba đứa con của Trương Thiệu Hưng đều rất thành đạt: một đứa làm trong ngành công nghệ, phát minh ra nhiều thứ mới và trở thành hình mẫu của thanh niên thời đại mới. Một đứa trở thành luật sư danh tiếng, bảo vệ công lý, được tiếng là người chính trực. Đứa còn lại là bác sĩ, cứu người giúp đời, được người đời ngợi khen. Mọi người đều nói rằng Thanh Đới biết cách dạy con. Nhưng cô biết rõ, kiếp trước Thanh Đới đối với ba đứa trẻ ấy chỉ toàn là đánh mắng. Rõ ràng là chúng tự mình phấn đấu thành công, nhưng mọi công lao đều bị Thanh Đới chiếm lấy.
Cho nên Minh San tin rằng, chỉ cần cô ta gả qua đó, đối xử tốt với bọn chúng, chắc chắn chúng cũng sẽ thành công như vậy.
“Dùng tình yêu để cảm hóa sao?”
Nghe Minh San nói, Thanh Đới không nhịn được cười thành tiếng. Ba đứa nhóc ấy mà cảm hóa được bằng tình yêu, thì kiếp trước cô đã không bị chúng đẩy đến mấy lần vào cảnh suýt mất mạng rồi.
Tống Minh San à, dù đã sống lại một lần, sao cô vẫn ngây thơ như thế?
Nhưng đã tự tin rằng mình có thể dùng tình yêu để cảm hóa người khác, thì cứ cố mà làm đi.
"Chị cười cái gì thế?" Tống Minh San khó chịu nhìn Tống Thanh Đới. Thực ra cô ta và Tống Thanh Đới cũng chẳng chênh nhau là bao. Ngày mẹ cô vừa qua đời, Tống Viễn Sơn đã đưa cả hai mẹ con Phùng Thúy Phân vào nhà, mang theo một đứa lớn và một đứa nhỏ. Đứa lớn là con trai mà Phùng Thúy Phân sinh với chồng cũ, lúc ấy đã mười tuổi, còn Tống Minh San là con riêng của Tống Viễn Sơn với bà ta, sinh ra khi mẹ Tống Thanh Đới vẫn còn sống, chỉ nhỏ hơn Tống Thanh Đới nửa năm.
Giờ Minh San tự nguyện gả vào nhà họ Trương, cũng không thoát khỏi miệng lưỡi thế gian. Người ta xì xào rằng cô ta chỉ nhắm vào tiền, cố chấp muốn làm mẹ kế. Sau này, cô ta sẽ khổ sở không ít.
Thế nhưng Minh San chỉ khẽ cười lạnh trong lòng. Đám người vô tri, thiếu hiểu biết ấy thì biết gì chứ. Sau này, khi cô ta bước lên vị trí phu nhân giàu có, họ không nịnh bợ cũng sẽ không kịp.
Bây giờ cứ cười đi, rồi sẽ đến lúc họ phải khóc.
“Đồng chí Cao Hàn, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm anh Thiệu Hưng rồi. Dù anh ấy đã ly hôn và có ba đứa con, người ta thường nói làm mẹ kế không dễ, nhưng tôi tin rằng chỉ cần tôi dùng tình yêu để cảm hóa chúng, hết lòng đối xử với chúng, một ngày nào đó chúng sẽ thành đạt và có ích cho xã hội.”
Đúng vậy!
Kiếp trước, ba đứa con của Trương Thiệu Hưng đều rất thành đạt: một đứa làm trong ngành công nghệ, phát minh ra nhiều thứ mới và trở thành hình mẫu của thanh niên thời đại mới. Một đứa trở thành luật sư danh tiếng, bảo vệ công lý, được tiếng là người chính trực. Đứa còn lại là bác sĩ, cứu người giúp đời, được người đời ngợi khen. Mọi người đều nói rằng Thanh Đới biết cách dạy con. Nhưng cô biết rõ, kiếp trước Thanh Đới đối với ba đứa trẻ ấy chỉ toàn là đánh mắng. Rõ ràng là chúng tự mình phấn đấu thành công, nhưng mọi công lao đều bị Thanh Đới chiếm lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên Minh San tin rằng, chỉ cần cô ta gả qua đó, đối xử tốt với bọn chúng, chắc chắn chúng cũng sẽ thành công như vậy.
“Dùng tình yêu để cảm hóa sao?”
Nghe Minh San nói, Thanh Đới không nhịn được cười thành tiếng. Ba đứa nhóc ấy mà cảm hóa được bằng tình yêu, thì kiếp trước cô đã không bị chúng đẩy đến mấy lần vào cảnh suýt mất mạng rồi.
Tống Minh San à, dù đã sống lại một lần, sao cô vẫn ngây thơ như thế?
Nhưng đã tự tin rằng mình có thể dùng tình yêu để cảm hóa người khác, thì cứ cố mà làm đi.
"Chị cười cái gì thế?" Tống Minh San khó chịu nhìn Tống Thanh Đới. Thực ra cô ta và Tống Thanh Đới cũng chẳng chênh nhau là bao. Ngày mẹ cô vừa qua đời, Tống Viễn Sơn đã đưa cả hai mẹ con Phùng Thúy Phân vào nhà, mang theo một đứa lớn và một đứa nhỏ. Đứa lớn là con trai mà Phùng Thúy Phân sinh với chồng cũ, lúc ấy đã mười tuổi, còn Tống Minh San là con riêng của Tống Viễn Sơn với bà ta, sinh ra khi mẹ Tống Thanh Đới vẫn còn sống, chỉ nhỏ hơn Tống Thanh Đới nửa năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro