80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 23
2024-11-13 22:43:18
Mẹ của Tống Thanh Đới, Diêu Gia Huệ, năm đó tránh nạn đến trấn Hồng Tinh, thu hút không biết bao nhiêu sự chú ý. Khi ấy, khắp nơi đều là lưu manh, người lang thang, bà ấy một thân một mình đến nhà họ Tống và lấy Tống Viễn Sơn.
“Mẹ cháu ít khi kể về chuyện gia đình, không phải vì không muốn mà vì có lẽ… bà ấy đã bị thương tổn nặng nề.” Có lẽ đầu óc bà ấy không được tỉnh táo.
Điều này Tống Thanh Đới cũng biết, vì mẹ cô hay dậy giữa đêm, lẩm bẩm những điều gì đó một mình, mà toàn là những lời cô không thể hiểu nổi.
Dù không hay khi nói về mẹ của Tống Thanh Đới, nhưng chuyện Diêu Gia Huệ đầu óc không minh mẫn là điều mà cả trấn đều biết. Tâm trí bà lúc tỉnh lúc mê, nhưng khi tỉnh lại thì cũng thường chỉ ngồi ngây ra, không nói một lời, còn lúc mê thì lại thường nhắc về chuyện muốn "trở về". Hỏi bà muốn về đâu cũng không thể tìm ra câu trả lời rõ ràng. Vì vậy, dù là tỉnh hay mê, bà cũng chẳng khác gì nhau.
“Bác gái, cháu nghe nói anh Cao Hàn bảo rằng bác và mẹ cháu quen biết nhau, nên cháu mới đến hỏi thăm, không ngờ…”
“Đúng vậy, năm đó mẹ cháu còn nói rằng, nếu cháu sinh ra là con gái thì sẽ làm vợ cho Cao Hàn nhà bác nữa cơ!” Diệp Xuân Giang cười nói. Có lẽ đó là câu nói duy nhất của mẹ Thanh Đới mà bà nghe thấy bình thường, còn lại thì toàn là những câu chẳng rõ ràng, khó hiểu.
“Ăn dưa đi.”
Cao Hàn bưng đĩa dưa hấu cắt sẵn vào, mẹ Cao lập tức mời Thanh Đới ăn.
“Tiểu Tống này…”
“Cao Hàn nhà bác không bắt nạt cháu chứ?” Mẹ Cao dè dặt hỏi. Mấy ngày trước còn nghe tin đồn Thanh Đới sắp lấy Trương Thiệu Hưng, thế mà quay đi quay lại đã thấy cô đính hôn với Cao Hàn rồi, bà không hỏi thì thật không yên tâm. Bà nghĩ không chừng là Cao Hàn đã làm điều gì khuất tất nên mới dụ được cô gái trẻ về tay mình.
Nghe đến đây, Tống Thanh Đới không khỏi thấy chột dạ. Người bắt nạt Cao Hàn rõ ràng là cô, chứ chẳng phải anh.
Cô khẽ ho một tiếng, vội vàng lắc đầu: “Không đâu, đồng chí Cao Hàn rất tốt ạ.”
“Thật sao? Cháu thấy cái thằng ngốc đó có gì tốt chứ?” Mắt mẹ Cao sáng lên, đây là lần đầu tiên có cô gái nào đó khen con trai bà tốt.
“Cái này…” Câu hỏi làm Thanh Đới ngớ người ra. Cô liếc nhìn vào bếp, nơi Cao Hàn đang tất bật xào nấu. Anh mặc tạp dề hoa của phụ nữ, trông không hợp với vóc dáng cao lớn, nhưng động tác của anh thì vô cùng thuần thục.
Anh… dường như không giống như những lời đồn.
Ít nhất, cô chưa từng thấy anh đánh người hay tỏ vẻ thù địch với mình, ngược lại, anh còn luôn bảo vệ cô. Nhưng cô cũng không chắc liệu đó có phải chỉ là cảm giác của mình không.
“Mẹ cháu ít khi kể về chuyện gia đình, không phải vì không muốn mà vì có lẽ… bà ấy đã bị thương tổn nặng nề.” Có lẽ đầu óc bà ấy không được tỉnh táo.
Điều này Tống Thanh Đới cũng biết, vì mẹ cô hay dậy giữa đêm, lẩm bẩm những điều gì đó một mình, mà toàn là những lời cô không thể hiểu nổi.
Dù không hay khi nói về mẹ của Tống Thanh Đới, nhưng chuyện Diêu Gia Huệ đầu óc không minh mẫn là điều mà cả trấn đều biết. Tâm trí bà lúc tỉnh lúc mê, nhưng khi tỉnh lại thì cũng thường chỉ ngồi ngây ra, không nói một lời, còn lúc mê thì lại thường nhắc về chuyện muốn "trở về". Hỏi bà muốn về đâu cũng không thể tìm ra câu trả lời rõ ràng. Vì vậy, dù là tỉnh hay mê, bà cũng chẳng khác gì nhau.
“Bác gái, cháu nghe nói anh Cao Hàn bảo rằng bác và mẹ cháu quen biết nhau, nên cháu mới đến hỏi thăm, không ngờ…”
“Đúng vậy, năm đó mẹ cháu còn nói rằng, nếu cháu sinh ra là con gái thì sẽ làm vợ cho Cao Hàn nhà bác nữa cơ!” Diệp Xuân Giang cười nói. Có lẽ đó là câu nói duy nhất của mẹ Thanh Đới mà bà nghe thấy bình thường, còn lại thì toàn là những câu chẳng rõ ràng, khó hiểu.
“Ăn dưa đi.”
Cao Hàn bưng đĩa dưa hấu cắt sẵn vào, mẹ Cao lập tức mời Thanh Đới ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Tống này…”
“Cao Hàn nhà bác không bắt nạt cháu chứ?” Mẹ Cao dè dặt hỏi. Mấy ngày trước còn nghe tin đồn Thanh Đới sắp lấy Trương Thiệu Hưng, thế mà quay đi quay lại đã thấy cô đính hôn với Cao Hàn rồi, bà không hỏi thì thật không yên tâm. Bà nghĩ không chừng là Cao Hàn đã làm điều gì khuất tất nên mới dụ được cô gái trẻ về tay mình.
Nghe đến đây, Tống Thanh Đới không khỏi thấy chột dạ. Người bắt nạt Cao Hàn rõ ràng là cô, chứ chẳng phải anh.
Cô khẽ ho một tiếng, vội vàng lắc đầu: “Không đâu, đồng chí Cao Hàn rất tốt ạ.”
“Thật sao? Cháu thấy cái thằng ngốc đó có gì tốt chứ?” Mắt mẹ Cao sáng lên, đây là lần đầu tiên có cô gái nào đó khen con trai bà tốt.
“Cái này…” Câu hỏi làm Thanh Đới ngớ người ra. Cô liếc nhìn vào bếp, nơi Cao Hàn đang tất bật xào nấu. Anh mặc tạp dề hoa của phụ nữ, trông không hợp với vóc dáng cao lớn, nhưng động tác của anh thì vô cùng thuần thục.
Anh… dường như không giống như những lời đồn.
Ít nhất, cô chưa từng thấy anh đánh người hay tỏ vẻ thù địch với mình, ngược lại, anh còn luôn bảo vệ cô. Nhưng cô cũng không chắc liệu đó có phải chỉ là cảm giác của mình không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro