80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 32
2024-11-18 01:35:43
Lúc này, mẹ của Trương Thiệu Hưng bước ra, cười niềm nở.
“Cháu chào bác.” Vì lần đầu tiên đến nhà, Minh San cũng cố tỏ ra lịch sự.
“Ôi, trùng hợp quá, nhà bác hết đồ ăn rồi, để bác đi mua thêm thức ăn, tối nay ở lại ăn cơm nhé.”
“Tiểu Chí, Tiểu An, hai đứa ở nhà ngoan nhé!”
Nói rồi, mẹ Trương Thiệu Hưng ra ngoài, để lại Minh San và ba đứa trẻ trong phòng khách. Phòng khách của nhà họ Trương rất rộng rãi, còn có cả ti vi – một món đồ hiếm có thời bấy giờ, biểu tượng của sự giàu có. Điều này chứng tỏ nhà họ Trương quả thật có của ăn của để.
“Tiểu Chí, Tiểu An, Tiểu Minh, dì dẫn mấy đứa đi rửa tay nào.”
Nhìn bàn tay đầy máu của ba đứa trẻ, Minh San không khỏi rùng mình. Mới vừa rồi, chúng còn giết sống một con chim ngoài sân. Nhưng cô ta tự nhủ rằng có lẽ chúng chỉ thấy chán và chơi đùa thôi.
“Dạ, cảm ơn dì Tống.” Cả ba đứa trẻ vẫn giữ thái độ ngoan ngoãn.
Điều này càng khiến Minh San thêm tự tin. Cô tadẫn chúng vào phòng tắm để rửa tay, vừa rửa vừa hỏi với nụ cười dịu dàng: “Mấy đứa vừa chơi chim hả?”
Đứa lớn Trương Trạch Chí nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý: “Vâng. Nó cứ ăn trộm lúa trong sân nhà cháu, nên cháu bắt lấy, xé toạc bụng nó, moi dạ dày ra, rồi bẻ gãy cánh nó để nó không còn ăn trộm được nữa.”
Nói xong, Trạch Chí nở nụ cười hồn nhiên, hỏi Minh San: “Dì ơi, cháu có giỏi không?”
Tống Minh San rùng mình khi nghe những lời ngây thơ nhưng đầy ác ý từ bọn trẻ. Dù cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sự ớn lạnh vẫn len lỏi trong lòng cô.
“Anh cả của chúng cháu rất giỏi đấy, sáng nay còn bắt được một con mèo nhỏ. Anh hai bảo muốn lột da nó phơi khô, đến mùa đông dùng làm khăn quàng cổ.” Đứa út, Trương Trạch Minh, hồn nhiên nói với nụ cười ngây thơ trên mặt, như thể đó là điều hoàn toàn bình thường.
“Gì cơ?” Tống Minh San sững sờ trước lời nói của cậu bé út.
“Dì sợ à, dì ơi?” Trương Trạch An, đứa con thứ hai, nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.
“Không, không. Sao dì lại sợ chứ?” Tống Minh San cố gắng mỉm cười, đưa tay định xoa đầu cậu bé, nhưng cậu nhanh chóng né tránh, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
“Dì định cưới bố cháu phải không?” Trương Trạch Chí, đứa con cả, hỏi thẳng thừng.
Tống Minh San gật đầu: “Đúng rồi, dì và bố cháu sẽ kết hôn, từ đó dì sẽ chăm sóc các cháu. Các cháu sẽ không còn là những đứa trẻ không mẹ nữa.”
Cô tự mãn nghĩ rằng lời mình nói sẽ khiến bọn trẻ cảm động, nhưng không nhận ra trong ánh mắt của đứa con cả thoáng qua tia ác độc.
Nước từ bồn rửa mặt vẫn chảy rào rào.
“Cháu chào bác.” Vì lần đầu tiên đến nhà, Minh San cũng cố tỏ ra lịch sự.
“Ôi, trùng hợp quá, nhà bác hết đồ ăn rồi, để bác đi mua thêm thức ăn, tối nay ở lại ăn cơm nhé.”
“Tiểu Chí, Tiểu An, hai đứa ở nhà ngoan nhé!”
Nói rồi, mẹ Trương Thiệu Hưng ra ngoài, để lại Minh San và ba đứa trẻ trong phòng khách. Phòng khách của nhà họ Trương rất rộng rãi, còn có cả ti vi – một món đồ hiếm có thời bấy giờ, biểu tượng của sự giàu có. Điều này chứng tỏ nhà họ Trương quả thật có của ăn của để.
“Tiểu Chí, Tiểu An, Tiểu Minh, dì dẫn mấy đứa đi rửa tay nào.”
Nhìn bàn tay đầy máu của ba đứa trẻ, Minh San không khỏi rùng mình. Mới vừa rồi, chúng còn giết sống một con chim ngoài sân. Nhưng cô ta tự nhủ rằng có lẽ chúng chỉ thấy chán và chơi đùa thôi.
“Dạ, cảm ơn dì Tống.” Cả ba đứa trẻ vẫn giữ thái độ ngoan ngoãn.
Điều này càng khiến Minh San thêm tự tin. Cô tadẫn chúng vào phòng tắm để rửa tay, vừa rửa vừa hỏi với nụ cười dịu dàng: “Mấy đứa vừa chơi chim hả?”
Đứa lớn Trương Trạch Chí nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý: “Vâng. Nó cứ ăn trộm lúa trong sân nhà cháu, nên cháu bắt lấy, xé toạc bụng nó, moi dạ dày ra, rồi bẻ gãy cánh nó để nó không còn ăn trộm được nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Trạch Chí nở nụ cười hồn nhiên, hỏi Minh San: “Dì ơi, cháu có giỏi không?”
Tống Minh San rùng mình khi nghe những lời ngây thơ nhưng đầy ác ý từ bọn trẻ. Dù cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sự ớn lạnh vẫn len lỏi trong lòng cô.
“Anh cả của chúng cháu rất giỏi đấy, sáng nay còn bắt được một con mèo nhỏ. Anh hai bảo muốn lột da nó phơi khô, đến mùa đông dùng làm khăn quàng cổ.” Đứa út, Trương Trạch Minh, hồn nhiên nói với nụ cười ngây thơ trên mặt, như thể đó là điều hoàn toàn bình thường.
“Gì cơ?” Tống Minh San sững sờ trước lời nói của cậu bé út.
“Dì sợ à, dì ơi?” Trương Trạch An, đứa con thứ hai, nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.
“Không, không. Sao dì lại sợ chứ?” Tống Minh San cố gắng mỉm cười, đưa tay định xoa đầu cậu bé, nhưng cậu nhanh chóng né tránh, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
“Dì định cưới bố cháu phải không?” Trương Trạch Chí, đứa con cả, hỏi thẳng thừng.
Tống Minh San gật đầu: “Đúng rồi, dì và bố cháu sẽ kết hôn, từ đó dì sẽ chăm sóc các cháu. Các cháu sẽ không còn là những đứa trẻ không mẹ nữa.”
Cô tự mãn nghĩ rằng lời mình nói sẽ khiến bọn trẻ cảm động, nhưng không nhận ra trong ánh mắt của đứa con cả thoáng qua tia ác độc.
Nước từ bồn rửa mặt vẫn chảy rào rào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro