80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 34
2024-11-13 22:43:18
Nhà họ Cao cách nhà họ Tống một đoạn khá xa, một nhà ở đầu trấn, một nhà ở cuối trấn. Đường đi lại còn lồi lõm, xóc nảy. Đến khi Cao Hàn đưa Tống Thanh Đới về đến nơi thì trời đã nhá nhem tối.
Nghe Cao Hàn kể lại chuyện nhà họ Tống, bà Diệp Xuân Giang lập tức nổi giận.
“Tên Tống Viễn Sơn đúng là đồ khốn, năm xưa làm khổ Gia Huệ đã đành, giờ còn để con gái mình bị hành hạ bởi mụ đàn bà độc ác ấy!” Nói đến đây, mắt bà đỏ hoe, cảm thấy thương cho Tống Thanh Đới. Bà nắm tay cô an ủi: “Con gái ngoan, yên tâm ở đây. Hôm nay mẹ đã đi xem ngày, ba ngày nữa là ngày tốt.”
“Mẹ định tổ chức lễ cưới cho các con vào ngày đó, con thấy thế nào?”
Khác với cơn giận của bà Diệp, Tống Thanh Đới lại bình thản. Vì cô đã sống hai đời, quá hiểu rõ con người của cha mình. Cả nhà họ Tống, chẳng khác nào một ổ sói lang, lúc nào cũng chỉ biết hành hạ cô.
“Vâng ạ.”
“Dù hơi gấp gáp nhưng mẹ sẽ lo đầy đủ mọi thứ cho con. Mẹ biết các con trẻ bây giờ đều không thích ở chung với cha mẹ, mẹ cũng thế. Vì vậy mẹ đã bàn với bố Cao Hàn, sẽ để các con lên thành phố ở, con thấy sao?”
“Lên thành phố ạ?” Tống Thanh Đới ngạc nhiên. Không lẽ họ có nhà ở thành phố?
“Ừ, nhưng nhà trên đó hơi nhỏ, con đừng chê nhé.” Bà Diệp Xuân Giang lo cô không thích.
“Dạ không đâu ạ.”
“Phòng chuẩn bị xong rồi, con lên xem đi.”
Cao Hàn vừa từ trên lầu bước xuống, nét mặt nghiêm nghị của anh thoáng dịu đi khi nhìn thấy cô.
“Con gái ngoan, con lên xem có thiếu gì thì bảo Cao Hàn mua nhé!” Sự nhiệt tình của bà Diệp Xuân Giang làm Tống Thanh Đới hơi bối rối. Có lẽ vì trước giờ cô luôn bị người ta hờ hững, lãnh đạm, nên khi gặp không khí gia đình ấm áp như thế này, cô cảm thấy xa lạ.
Từ nhỏ cô luôn nghĩ rằng những gia đình như nhà họ Cao thường rất nghiêm khắc và khó gần.
Tầng hai có nhiều phòng trống, tường dán các tấm poster diễn viên từ rất lâu, góc phòng đã được dọn sạch mạng nhện. Cao Hàn còn cẩn thận mang chiếc quạt máy nhãn hiệu Kim Cương vào đây cho cô.
Tống Thanh Đới chú ý thấy quần áo của mình đã được anh xếp cẩn thận vào tủ, nhưng bên cạnh là quần áo của anh.
“Đây… đây là phòng của anh sao?”
Đến lúc này, Tống Thanh Đới mới nhận ra căn phòng trên tầng là phòng đôi, với chiếc giường được sắp xếp gọn gàng, có thêm một chiếc gối mới. Căn phòng mang dấu vết của người đã từng sinh hoạt ở đây, tủ quần áo có nhiều đồ của Cao Hàn, nhưng chúng được anh xếp rất ngăn nắp, chăn trên giường cũng vuông vức như một khối đậu hũ, không có chút nhăn nào. Tất cả mọi thứ trong phòng đều được sắp xếp cẩn thận, không có lấy một góc bừa bộn.
Nghe Cao Hàn kể lại chuyện nhà họ Tống, bà Diệp Xuân Giang lập tức nổi giận.
“Tên Tống Viễn Sơn đúng là đồ khốn, năm xưa làm khổ Gia Huệ đã đành, giờ còn để con gái mình bị hành hạ bởi mụ đàn bà độc ác ấy!” Nói đến đây, mắt bà đỏ hoe, cảm thấy thương cho Tống Thanh Đới. Bà nắm tay cô an ủi: “Con gái ngoan, yên tâm ở đây. Hôm nay mẹ đã đi xem ngày, ba ngày nữa là ngày tốt.”
“Mẹ định tổ chức lễ cưới cho các con vào ngày đó, con thấy thế nào?”
Khác với cơn giận của bà Diệp, Tống Thanh Đới lại bình thản. Vì cô đã sống hai đời, quá hiểu rõ con người của cha mình. Cả nhà họ Tống, chẳng khác nào một ổ sói lang, lúc nào cũng chỉ biết hành hạ cô.
“Vâng ạ.”
“Dù hơi gấp gáp nhưng mẹ sẽ lo đầy đủ mọi thứ cho con. Mẹ biết các con trẻ bây giờ đều không thích ở chung với cha mẹ, mẹ cũng thế. Vì vậy mẹ đã bàn với bố Cao Hàn, sẽ để các con lên thành phố ở, con thấy sao?”
“Lên thành phố ạ?” Tống Thanh Đới ngạc nhiên. Không lẽ họ có nhà ở thành phố?
“Ừ, nhưng nhà trên đó hơi nhỏ, con đừng chê nhé.” Bà Diệp Xuân Giang lo cô không thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dạ không đâu ạ.”
“Phòng chuẩn bị xong rồi, con lên xem đi.”
Cao Hàn vừa từ trên lầu bước xuống, nét mặt nghiêm nghị của anh thoáng dịu đi khi nhìn thấy cô.
“Con gái ngoan, con lên xem có thiếu gì thì bảo Cao Hàn mua nhé!” Sự nhiệt tình của bà Diệp Xuân Giang làm Tống Thanh Đới hơi bối rối. Có lẽ vì trước giờ cô luôn bị người ta hờ hững, lãnh đạm, nên khi gặp không khí gia đình ấm áp như thế này, cô cảm thấy xa lạ.
Từ nhỏ cô luôn nghĩ rằng những gia đình như nhà họ Cao thường rất nghiêm khắc và khó gần.
Tầng hai có nhiều phòng trống, tường dán các tấm poster diễn viên từ rất lâu, góc phòng đã được dọn sạch mạng nhện. Cao Hàn còn cẩn thận mang chiếc quạt máy nhãn hiệu Kim Cương vào đây cho cô.
Tống Thanh Đới chú ý thấy quần áo của mình đã được anh xếp cẩn thận vào tủ, nhưng bên cạnh là quần áo của anh.
“Đây… đây là phòng của anh sao?”
Đến lúc này, Tống Thanh Đới mới nhận ra căn phòng trên tầng là phòng đôi, với chiếc giường được sắp xếp gọn gàng, có thêm một chiếc gối mới. Căn phòng mang dấu vết của người đã từng sinh hoạt ở đây, tủ quần áo có nhiều đồ của Cao Hàn, nhưng chúng được anh xếp rất ngăn nắp, chăn trên giường cũng vuông vức như một khối đậu hũ, không có chút nhăn nào. Tất cả mọi thứ trong phòng đều được sắp xếp cẩn thận, không có lấy một góc bừa bộn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro