80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Đưa Đây Nào
2024-11-13 22:43:18
“Xì, cái cô kia nghĩ mình là ai mà dám quyến rũ bố của chúng ta!”
Trong bóng tối, vài đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của Tống Minh San.
“Tiểu An, Tiểu Minh, hai em chuẩn bị xong chưa?” Trương Trạch Chí, đứa con cả, hỏi với ánh mắt lạnh lẽo, không chút dấu vết của sự ngây thơ, trong sáng của trẻ con.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tống Minh San nghĩ ngay là Trương Thiệu Hưng.
Cô ta vội chạy ra mở cửa, còn cố tình kéo cổ áo xuống thấp một chút để lộ làn da trắng ngần và khe ngực quyến rũ, trên mặt điểm chút ngượng ngùng đầy gợi cảm.
Nhưng khi mở cửa, ngoài kia chẳng có ai cả, chỉ là một khoảng không đen kịt, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào. Cô ta vừa định quay người vào phòng thì bỗng nghe thấy giọng non nớt, sợ sệt của cậu út Trương Trạch Minh vang lên.
"Dì ơi, con muốn đi vệ sinh, dì giúp con bật đèn được không?"
Tống Minh San ngần ngại. Vì chuyện hôm nay ba đứa nhỏ hợp sức đổ oan cho cô ta, cô ta đã muốn từ chối ngay.
Nhưng cậu nhóc lại tiếp tục với giọng run rẩy như sắp khóc: "Dì ơi, con không nhịn nổi nữa rồi. Nếu con tè ra quần, ba sẽ đánh chết con mất!"
Cái gì? Trương Thiệu Hưng lại đánh ba đứa con ư?
Cô ta nghĩ, thằng út nhỏ nhất nhà, có lẽ chuyện hôm nay cũng chỉ vì bị hai anh lớn xúi bẩy nên mới nói thế. Trẻ con mà, dễ bị ảnh hưởng, ngay cả người lớn cũng vậy huống chi là tụi nhỏ.
"Được rồi, dì sẽ giúp con."
Tống Minh San cười dịu dàng, nghĩ bụng nếu sớm tạo được quan hệ tốt với cậu út thì cũng không phải ý tồi. Vì nhỏ tuổi nhất nên chắc chắn là dễ dụ nhất.
Cô ta mò mẫm tiến lại gần, trong bóng tối chỉ thấy lờ mờ dáng hình của thằng bé.
"Tiểu Minh, phòng con ở đâu trên tầng hai vậy? Dì chưa từng tới, không biết chỗ..."
Cô vừa nói vừa cố tỏ ra dịu dàng, dễ gần.
Thế nhưng lời chưa kịp dứt, cả thân người cô bỗng mất thăng bằng, rồi đột ngột ngã lăn xuống cầu thang.
"Đi thôi, về phòng ngủ nhanh lên, không thì lát nữa ba ra sẽ mắng cho đấy." Trương Trạch Chí, anh cả, nắm tay hai em rồi quay lưng đi về phòng, không thèm liếc nhìn Tống Minh San đang lăn nhào dưới chân cầu thang.
"Anh, anh giỏi quá. Nhưng mà… cô ấy ngã từ cao như thế, có chết không?" Cậu hai Trương Trạch An hỏi nhỏ.
Anh cả Trạch Chí hừ một tiếng: "Em lo cô ta sẽ chết à?"
Cậu hai vội vàng lắc đầu: "Không phải đâu anh, em chỉ sợ cô ấy sẽ mách lại với ba thôi..."
"Hừ, ba sẽ không tin đâu." Anh cả nói lạnh lùng, dẫn hai em về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Xuân Giang đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, bà còn đặc biệt làm một chén trứng hấp cho Tống Thanh Đới.
Nhưng chưa kịp dọn ra bàn thì chị dâu thứ hai, Lý Tú Chi, đã bế cháu sang nhà, mặt đầy ý cười, ngồi phịch xuống bàn ăn.
Bà cố tình bế cháu mình đi lòng vòng trước mặt Diệp Xuân Giang, rồi khi nhìn thấy chén trứng hấp, bà liền kéo về trước mặt mình, cười tươi bảo: "Ôi chao, vừa hay sữa bột của cháu nhà tôi hết rồi, mẹ thằng bé thì vô dụng, sữa chẳng đủ cho nó ăn. Chén trứng hấp này hợp vị lắm, để cháu bà ăn no sẽ lớn nhanh và quý bà nội hơn! Mẹ của cháu là kẻ xấu, cứ để cháu đói..."
"Đưa đây nào!" Diệp Xuân Giang nhíu mày, giật lấy chén trứng từ tay Lý Tú Chi, không vui nói: "Muốn ăn thì về nhà mà làm, cái này là để cho con dâu tương lai của tôi!"
"Bà cũng đừng nói những lời vô lý trước mặt con trẻ. Phương Phương là mẹ nó, không đủ sữa chẳng lẽ để con mình đói sao?"
Lý Tú Chi thấy chén trứng đến tay rồi mà còn bị lấy lại, không dám cứng giọng với Diệp Xuân Giang, đành cười xòa: "Tôi chỉ nói đùa thôi mà, hơn nữa, thằng bé nhỏ xíu nghe hiểu được gì đâu?"
Trong bóng tối, vài đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của Tống Minh San.
“Tiểu An, Tiểu Minh, hai em chuẩn bị xong chưa?” Trương Trạch Chí, đứa con cả, hỏi với ánh mắt lạnh lẽo, không chút dấu vết của sự ngây thơ, trong sáng của trẻ con.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tống Minh San nghĩ ngay là Trương Thiệu Hưng.
Cô ta vội chạy ra mở cửa, còn cố tình kéo cổ áo xuống thấp một chút để lộ làn da trắng ngần và khe ngực quyến rũ, trên mặt điểm chút ngượng ngùng đầy gợi cảm.
Nhưng khi mở cửa, ngoài kia chẳng có ai cả, chỉ là một khoảng không đen kịt, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào. Cô ta vừa định quay người vào phòng thì bỗng nghe thấy giọng non nớt, sợ sệt của cậu út Trương Trạch Minh vang lên.
"Dì ơi, con muốn đi vệ sinh, dì giúp con bật đèn được không?"
Tống Minh San ngần ngại. Vì chuyện hôm nay ba đứa nhỏ hợp sức đổ oan cho cô ta, cô ta đã muốn từ chối ngay.
Nhưng cậu nhóc lại tiếp tục với giọng run rẩy như sắp khóc: "Dì ơi, con không nhịn nổi nữa rồi. Nếu con tè ra quần, ba sẽ đánh chết con mất!"
Cái gì? Trương Thiệu Hưng lại đánh ba đứa con ư?
Cô ta nghĩ, thằng út nhỏ nhất nhà, có lẽ chuyện hôm nay cũng chỉ vì bị hai anh lớn xúi bẩy nên mới nói thế. Trẻ con mà, dễ bị ảnh hưởng, ngay cả người lớn cũng vậy huống chi là tụi nhỏ.
"Được rồi, dì sẽ giúp con."
Tống Minh San cười dịu dàng, nghĩ bụng nếu sớm tạo được quan hệ tốt với cậu út thì cũng không phải ý tồi. Vì nhỏ tuổi nhất nên chắc chắn là dễ dụ nhất.
Cô ta mò mẫm tiến lại gần, trong bóng tối chỉ thấy lờ mờ dáng hình của thằng bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Minh, phòng con ở đâu trên tầng hai vậy? Dì chưa từng tới, không biết chỗ..."
Cô vừa nói vừa cố tỏ ra dịu dàng, dễ gần.
Thế nhưng lời chưa kịp dứt, cả thân người cô bỗng mất thăng bằng, rồi đột ngột ngã lăn xuống cầu thang.
"Đi thôi, về phòng ngủ nhanh lên, không thì lát nữa ba ra sẽ mắng cho đấy." Trương Trạch Chí, anh cả, nắm tay hai em rồi quay lưng đi về phòng, không thèm liếc nhìn Tống Minh San đang lăn nhào dưới chân cầu thang.
"Anh, anh giỏi quá. Nhưng mà… cô ấy ngã từ cao như thế, có chết không?" Cậu hai Trương Trạch An hỏi nhỏ.
Anh cả Trạch Chí hừ một tiếng: "Em lo cô ta sẽ chết à?"
Cậu hai vội vàng lắc đầu: "Không phải đâu anh, em chỉ sợ cô ấy sẽ mách lại với ba thôi..."
"Hừ, ba sẽ không tin đâu." Anh cả nói lạnh lùng, dẫn hai em về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Xuân Giang đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, bà còn đặc biệt làm một chén trứng hấp cho Tống Thanh Đới.
Nhưng chưa kịp dọn ra bàn thì chị dâu thứ hai, Lý Tú Chi, đã bế cháu sang nhà, mặt đầy ý cười, ngồi phịch xuống bàn ăn.
Bà cố tình bế cháu mình đi lòng vòng trước mặt Diệp Xuân Giang, rồi khi nhìn thấy chén trứng hấp, bà liền kéo về trước mặt mình, cười tươi bảo: "Ôi chao, vừa hay sữa bột của cháu nhà tôi hết rồi, mẹ thằng bé thì vô dụng, sữa chẳng đủ cho nó ăn. Chén trứng hấp này hợp vị lắm, để cháu bà ăn no sẽ lớn nhanh và quý bà nội hơn! Mẹ của cháu là kẻ xấu, cứ để cháu đói..."
"Đưa đây nào!" Diệp Xuân Giang nhíu mày, giật lấy chén trứng từ tay Lý Tú Chi, không vui nói: "Muốn ăn thì về nhà mà làm, cái này là để cho con dâu tương lai của tôi!"
"Bà cũng đừng nói những lời vô lý trước mặt con trẻ. Phương Phương là mẹ nó, không đủ sữa chẳng lẽ để con mình đói sao?"
Lý Tú Chi thấy chén trứng đến tay rồi mà còn bị lấy lại, không dám cứng giọng với Diệp Xuân Giang, đành cười xòa: "Tôi chỉ nói đùa thôi mà, hơn nữa, thằng bé nhỏ xíu nghe hiểu được gì đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro