80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Ôm Chặt Hơn
2024-11-13 22:43:18
“Cháu biết mà, cháu hiểu.” Tống Thanh Đới mỉm cười, đôi mắt cong cong, lộ lúm đồng tiền duyên dáng. Nụ cười của cô mang nét dịu dàng, thấu hiểu, khiến người đối diện thấy dễ chịu.
Bà Diệp Xuân Giang không khỏi nghĩ rằng, nếu mẹ cô không bị thần trí bất ổn, hẳn bà ấy cũng sẽ xinh đẹp và dịu dàng như cô.
Chiều hôm đó, Cao Hàn chở cô về. Đường làng gập ghềnh đầy ổ gà, khiến cô ngồi phía sau xe máy xóc nảy lên, mông ê ẩm.
“À… đồng chí Cao Hàn, anh có thể chạy chậm lại được không?” Từ phía sau, giọng nói dịu dàng của cô vang lên, Cao Hàn nhướn mày: “Em có thể chọn cách ôm chặt lấy anh.”
Hai tay cô vẫn để không, thà chịu đau chứ không chịu ôm lấy anh. Nhìn dáng vẻ mềm mại của cô, nếu còn xóc nữa, chắc cô sẽ rã rời mất.
Những con đường nhỏ quanh trấn Hồng Tinh thường xuyên hư hỏng và phải sửa chữa. Bên ngoài thị trấn là cánh đồng lúa rộng lớn, khi gió thổi qua, từng đợt sóng lúa dập dờn, mang theo mùi thơm nhẹ của đồng quê.
Ngập ngừng một chút, Tống Thanh Đới rụt rè đưa tay vòng qua eo anh. Dù cách lớp áo, cô vẫn cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của anh – y hệt cảm giác đêm hôm đó.
Bất chợt, một cú xóc mạnh khiến người cô ngả về phía trước. Ngực cô áp sát vào tấm lưng vững chãi của anh, cơn đau bất ngờ làm cô muốn trào nước mắt.
“Em có đau không?” Cao Hàn vội phanh xe lại, quay đầu nhìn cô. Thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh ngạc nhiên thốt lên một lời xin lỗi, giọng anh dịu dàng đến lạ.
“Thanh Đới, ôm chặt hơn đi. Đoạn đường này khó đi, anh sẽ cố chạy chậm lại.”
Ngực cô mềm mại và đầy đặn, anh cảm nhận rất rõ, nhưng cô cũng đã đau vì cú va chạm.
Anh nhắc nhở, còn cô thì ngượng ngùng, lắc đầu: “Không… không đau lắm đâu.”
Ánh mắt anh lướt xuống gương mặt cô, rồi dừng lại ở ngực, làm mặt cô đỏ bừng. Cô khẽ kéo áo anh: “Đồng chí Cao Hàn, mình đi thôi, em còn phải về nhà thu dọn đồ đạc nữa.”
“Được, em ôm chặt nhé, đoạn đường này không dễ đi.”
“Vâng…” Giọng nói khẽ khàng từ phía sau, mềm mại và dịu dàng như mỗi lần anh tình cờ gặp cô trên phố. Trước đây, anh chỉ có thể lặng lẽ quan sát cô từ xa, không dám lại gần.
Lần này, cô ngoan ngoãn vòng tay qua eo anh, cơ thể hai người đụng chạm không thể tránh khỏi. Vì sức khỏe của mình, cô đành bỏ qua ngượng ngùng. Nhưng cảm giác nóng bừng trên mặt vẫn không hề giảm đi.
Khi về đến nhà họ Tống, Tống Thanh Đới kinh ngạc phát hiện ra tất cả đồ đạc của mình đã bị Phùng Thúy Phân vứt ra sân.
“Ồ, còn nhớ đường về cơ à? Tôi tưởng cô có đàn ông rồi, sẽ theo hắn đi luôn, không thèm về nữa chứ.”
Bà Diệp Xuân Giang không khỏi nghĩ rằng, nếu mẹ cô không bị thần trí bất ổn, hẳn bà ấy cũng sẽ xinh đẹp và dịu dàng như cô.
Chiều hôm đó, Cao Hàn chở cô về. Đường làng gập ghềnh đầy ổ gà, khiến cô ngồi phía sau xe máy xóc nảy lên, mông ê ẩm.
“À… đồng chí Cao Hàn, anh có thể chạy chậm lại được không?” Từ phía sau, giọng nói dịu dàng của cô vang lên, Cao Hàn nhướn mày: “Em có thể chọn cách ôm chặt lấy anh.”
Hai tay cô vẫn để không, thà chịu đau chứ không chịu ôm lấy anh. Nhìn dáng vẻ mềm mại của cô, nếu còn xóc nữa, chắc cô sẽ rã rời mất.
Những con đường nhỏ quanh trấn Hồng Tinh thường xuyên hư hỏng và phải sửa chữa. Bên ngoài thị trấn là cánh đồng lúa rộng lớn, khi gió thổi qua, từng đợt sóng lúa dập dờn, mang theo mùi thơm nhẹ của đồng quê.
Ngập ngừng một chút, Tống Thanh Đới rụt rè đưa tay vòng qua eo anh. Dù cách lớp áo, cô vẫn cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của anh – y hệt cảm giác đêm hôm đó.
Bất chợt, một cú xóc mạnh khiến người cô ngả về phía trước. Ngực cô áp sát vào tấm lưng vững chãi của anh, cơn đau bất ngờ làm cô muốn trào nước mắt.
“Em có đau không?” Cao Hàn vội phanh xe lại, quay đầu nhìn cô. Thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh ngạc nhiên thốt lên một lời xin lỗi, giọng anh dịu dàng đến lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thanh Đới, ôm chặt hơn đi. Đoạn đường này khó đi, anh sẽ cố chạy chậm lại.”
Ngực cô mềm mại và đầy đặn, anh cảm nhận rất rõ, nhưng cô cũng đã đau vì cú va chạm.
Anh nhắc nhở, còn cô thì ngượng ngùng, lắc đầu: “Không… không đau lắm đâu.”
Ánh mắt anh lướt xuống gương mặt cô, rồi dừng lại ở ngực, làm mặt cô đỏ bừng. Cô khẽ kéo áo anh: “Đồng chí Cao Hàn, mình đi thôi, em còn phải về nhà thu dọn đồ đạc nữa.”
“Được, em ôm chặt nhé, đoạn đường này không dễ đi.”
“Vâng…” Giọng nói khẽ khàng từ phía sau, mềm mại và dịu dàng như mỗi lần anh tình cờ gặp cô trên phố. Trước đây, anh chỉ có thể lặng lẽ quan sát cô từ xa, không dám lại gần.
Lần này, cô ngoan ngoãn vòng tay qua eo anh, cơ thể hai người đụng chạm không thể tránh khỏi. Vì sức khỏe của mình, cô đành bỏ qua ngượng ngùng. Nhưng cảm giác nóng bừng trên mặt vẫn không hề giảm đi.
Khi về đến nhà họ Tống, Tống Thanh Đới kinh ngạc phát hiện ra tất cả đồ đạc của mình đã bị Phùng Thúy Phân vứt ra sân.
“Ồ, còn nhớ đường về cơ à? Tôi tưởng cô có đàn ông rồi, sẽ theo hắn đi luôn, không thèm về nữa chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro