80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Tâm Tư Nơi Đó
2024-11-18 01:35:43
“Vậy còn cô ba của anh ấy? Sao con chưa thấy?” Thanh Đới hỏi.
Cô biết nhà họ Cao còn có người em thứ ba tên là Cao Mỹ Lệ, nhưng ít nghe nhắc tới.
"À… cô của con…" Nhắc đến Cao Mỹ Lệ, Diệp Xuân Giang và Cao Hồng Tinh đều có chút lưỡng lự.
Thấy vậy, Thanh Đới vội cười xòa: "Con chỉ tiện miệng hỏi thôi, không cần trả lời đâu ạ."
Dù sao cô cũng chỉ mới đến nhà họ Cao, hỏi kỹ quá cũng không tiện.
"Không sao, không sao đâu. Ba đã gửi thư báo cho nó về chuyện hôn sự của hai đứa rồi. Cô con từ nhỏ rất thương Cao Hàn, chắc là sẽ quay về."
Nhưng chính Diệp Xuân Giang cũng không chắc chắn, lời nói có phần thiếu tự tin.
“Vâng.” Thanh Đới gật đầu nhẹ.
“Thanh Đới.” Cao Hàn bỗng đi tới, tay cầm theo một chiếc xô nước: “Bên phòng nhỏ có chỗ tắm, anh đã chuẩn bị nước, em có thể tắm mát một chút.”
Diệp Xuân Giang nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với ông chồng, rồi cả hai rút lui không chút do dự, để lại không gian riêng tư cho đôi trẻ.
Thanh Đới định nói gì đó, quay lại thì thấy ông bà Cao đã không còn bóng dáng đâu.
“… Cảm ơn anh.”
Trong phòng tắm, Cao Hàn còn chu đáo chuẩn bị một bánh xà phòng và khăn mới, bên trong là một chậu nước lớn đầy ắp. Nước trong chậu vẫn còn ấm, hoàn toàn có thể ngâm mình thư giãn.
“Nước ấm cả rồi, đêm không nên tắm nước lạnh, dễ bị cảm. Anh sẽ ở ngoài, nếu có gì cần thì gọi anh.”
Nói xong, Cao Hàn lặng lẽ lui ra.
Anh thường tắm nước lạnh, nhưng với Thanh Đới thì khác. Thể trạng cô yếu ớt, nhất là lại gầy, nếu ốm thì chắc chắn sẽ càng gầy hơn.
Nhìn theo anh, Thanh Đới mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Trong khi đó, bên ngoài, Cao Hàn dựa lưng vào cột đá, nhắm mắt lắng nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, những âm thanh ấy mang lại cảm giác mơ hồ, ám ảnh.
Anh nhắm mắt lại, hình ảnh đêm qua Thanh Đới với gương mặt đỏ bừng, ngại ngùng bấu chặt tay anh hiện lên rõ ràng. Những cảnh tượng ấy không ngừng lướt qua tâm trí anh, khi cô nép vào anh, làn da trắng ngần, và vẻ mặt ửng hồng ngại ngùng khi cô mặc áo sơ sài.
Những hình ảnh đó khiến anh không thể kìm nén được cảm xúc. Đêm qua trong phòng trọ, ánh đèn không tắt, và anh đã nhìn thấy hết mọi vẻ đẹp của cô, người con gái mà anh đã thầm mong nhớ suốt bao lâu. Tình cảm sâu sắc ấy là lý do anh kiên quyết cưới cô, dù cô chưa có tình cảm với anh thì cũng không sao, thời gian còn dài, rồi cô sẽ thích anh.
Dưới làn gió mát của đêm, lòng anh bỗng trào dâng một cảm giác bức bối khó tả, một ngọn lửa nóng bỏng không ngừng bùng lên, chảy từ cổ họng xuống dưới bụng, tụ lại như dòng chảy mãnh liệt, cuồng nhiệt.
Cao Hàn liếc xuống, nhíu mày, rồi bước vào nhà uống một hơi nước lạnh.
“Cao, đồng chí Cao!”
Vừa đặt cốc nước xuống, từ phòng tắm vọng ra tiếng gọi của Thanh Đới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh có thể giúp em xem thử xem em có đánh rơi quần áo ở đâu không?”
Ngay lúc này, Thanh Đới chỉ muốn biến mất vì xấu hổ. Cô nhớ rõ là mình đã mang cả quần áo vào, nhưng giờ tắm xong lại phát hiện thiếu mất đồ lót. Chắc là cô đánh rơi trên đường hoặc để quên trên giường. Cô không thể cứ thế mà mặc đồ ra ngoài, váy ngủ mùa hè mỏng lắm, lại còn do Cao Hàn mua cho, chỉ cần gió thổi là mọi thứ sẽ lộ ra hết.
Trên lầu.
Cao Hàn nhìn đống đồ lót Thanh Đới bỏ quên trên giường, ánh mắt thoáng suy tư.
Chúng đã cũ rồi.
Cầm trong tay, cảm giác không được mềm mại cho lắm.
Là anh sơ sót, hôm nay lại quên mua cho Thanh Đới vài bộ mới.
Thôi thì đợi mai lên tỉnh mua vậy, đồ trên tỉnh chắc chắn tốt hơn đồ ở trấn. Nhưng anh không ngờ rằng dù nhìn Thanh Đới nhỏ nhắn, nhưng…
Xem ra cũng có “tiềm năng”.
“Thanh Đới.”
Ngoài cửa vọng lại tiếng gõ nhẹ, giọng anh nói vọng vào: “Em để quên trên giường đấy.”
Cánh cửa phòng tắm mở hé ra một khoảng nhỏ, cánh tay rắn rỏi của anh đưa vào. Cánh tay anh toát lên vẻ mạnh mẽ, từng đường gân nổi lên chứng tỏ sức mạnh dẻo dai. Trong bàn tay lớn của anh là bộ đồ lót của cô, trông nhỏ bé và mỏng manh như đồ trẻ con.
Cảnh tượng ấy khiến Thanh Đới bỗng nhớ đến những hình ảnh không mấy đứng đắn, mặt cô càng đỏ bừng, cơ thể nóng rực.
“Cảm… cảm ơn anh!”
Cô vội vàng nhận lấy quần áo, đóng ngay cửa lại.
Ngón tay mảnh dẻ của cô thoáng lướt qua lòng bàn tay anh, mang theo chút hơi nước, mềm mại và dịu dàng, như cánh lông vũ lướt qua tim anh.
Một sự êm ái khó tin.
Cô biết nhà họ Cao còn có người em thứ ba tên là Cao Mỹ Lệ, nhưng ít nghe nhắc tới.
"À… cô của con…" Nhắc đến Cao Mỹ Lệ, Diệp Xuân Giang và Cao Hồng Tinh đều có chút lưỡng lự.
Thấy vậy, Thanh Đới vội cười xòa: "Con chỉ tiện miệng hỏi thôi, không cần trả lời đâu ạ."
Dù sao cô cũng chỉ mới đến nhà họ Cao, hỏi kỹ quá cũng không tiện.
"Không sao, không sao đâu. Ba đã gửi thư báo cho nó về chuyện hôn sự của hai đứa rồi. Cô con từ nhỏ rất thương Cao Hàn, chắc là sẽ quay về."
Nhưng chính Diệp Xuân Giang cũng không chắc chắn, lời nói có phần thiếu tự tin.
“Vâng.” Thanh Đới gật đầu nhẹ.
“Thanh Đới.” Cao Hàn bỗng đi tới, tay cầm theo một chiếc xô nước: “Bên phòng nhỏ có chỗ tắm, anh đã chuẩn bị nước, em có thể tắm mát một chút.”
Diệp Xuân Giang nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với ông chồng, rồi cả hai rút lui không chút do dự, để lại không gian riêng tư cho đôi trẻ.
Thanh Đới định nói gì đó, quay lại thì thấy ông bà Cao đã không còn bóng dáng đâu.
“… Cảm ơn anh.”
Trong phòng tắm, Cao Hàn còn chu đáo chuẩn bị một bánh xà phòng và khăn mới, bên trong là một chậu nước lớn đầy ắp. Nước trong chậu vẫn còn ấm, hoàn toàn có thể ngâm mình thư giãn.
“Nước ấm cả rồi, đêm không nên tắm nước lạnh, dễ bị cảm. Anh sẽ ở ngoài, nếu có gì cần thì gọi anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Cao Hàn lặng lẽ lui ra.
Anh thường tắm nước lạnh, nhưng với Thanh Đới thì khác. Thể trạng cô yếu ớt, nhất là lại gầy, nếu ốm thì chắc chắn sẽ càng gầy hơn.
Nhìn theo anh, Thanh Đới mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Trong khi đó, bên ngoài, Cao Hàn dựa lưng vào cột đá, nhắm mắt lắng nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, những âm thanh ấy mang lại cảm giác mơ hồ, ám ảnh.
Anh nhắm mắt lại, hình ảnh đêm qua Thanh Đới với gương mặt đỏ bừng, ngại ngùng bấu chặt tay anh hiện lên rõ ràng. Những cảnh tượng ấy không ngừng lướt qua tâm trí anh, khi cô nép vào anh, làn da trắng ngần, và vẻ mặt ửng hồng ngại ngùng khi cô mặc áo sơ sài.
Những hình ảnh đó khiến anh không thể kìm nén được cảm xúc. Đêm qua trong phòng trọ, ánh đèn không tắt, và anh đã nhìn thấy hết mọi vẻ đẹp của cô, người con gái mà anh đã thầm mong nhớ suốt bao lâu. Tình cảm sâu sắc ấy là lý do anh kiên quyết cưới cô, dù cô chưa có tình cảm với anh thì cũng không sao, thời gian còn dài, rồi cô sẽ thích anh.
Dưới làn gió mát của đêm, lòng anh bỗng trào dâng một cảm giác bức bối khó tả, một ngọn lửa nóng bỏng không ngừng bùng lên, chảy từ cổ họng xuống dưới bụng, tụ lại như dòng chảy mãnh liệt, cuồng nhiệt.
Cao Hàn liếc xuống, nhíu mày, rồi bước vào nhà uống một hơi nước lạnh.
“Cao, đồng chí Cao!”
Vừa đặt cốc nước xuống, từ phòng tắm vọng ra tiếng gọi của Thanh Đới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh có thể giúp em xem thử xem em có đánh rơi quần áo ở đâu không?”
Ngay lúc này, Thanh Đới chỉ muốn biến mất vì xấu hổ. Cô nhớ rõ là mình đã mang cả quần áo vào, nhưng giờ tắm xong lại phát hiện thiếu mất đồ lót. Chắc là cô đánh rơi trên đường hoặc để quên trên giường. Cô không thể cứ thế mà mặc đồ ra ngoài, váy ngủ mùa hè mỏng lắm, lại còn do Cao Hàn mua cho, chỉ cần gió thổi là mọi thứ sẽ lộ ra hết.
Trên lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Hàn nhìn đống đồ lót Thanh Đới bỏ quên trên giường, ánh mắt thoáng suy tư.
Chúng đã cũ rồi.
Cầm trong tay, cảm giác không được mềm mại cho lắm.
Là anh sơ sót, hôm nay lại quên mua cho Thanh Đới vài bộ mới.
Thôi thì đợi mai lên tỉnh mua vậy, đồ trên tỉnh chắc chắn tốt hơn đồ ở trấn. Nhưng anh không ngờ rằng dù nhìn Thanh Đới nhỏ nhắn, nhưng…
Xem ra cũng có “tiềm năng”.
“Thanh Đới.”
Ngoài cửa vọng lại tiếng gõ nhẹ, giọng anh nói vọng vào: “Em để quên trên giường đấy.”
Cánh cửa phòng tắm mở hé ra một khoảng nhỏ, cánh tay rắn rỏi của anh đưa vào. Cánh tay anh toát lên vẻ mạnh mẽ, từng đường gân nổi lên chứng tỏ sức mạnh dẻo dai. Trong bàn tay lớn của anh là bộ đồ lót của cô, trông nhỏ bé và mỏng manh như đồ trẻ con.
Cảnh tượng ấy khiến Thanh Đới bỗng nhớ đến những hình ảnh không mấy đứng đắn, mặt cô càng đỏ bừng, cơ thể nóng rực.
“Cảm… cảm ơn anh!”
Cô vội vàng nhận lấy quần áo, đóng ngay cửa lại.
Ngón tay mảnh dẻ của cô thoáng lướt qua lòng bàn tay anh, mang theo chút hơi nước, mềm mại và dịu dàng, như cánh lông vũ lướt qua tim anh.
Một sự êm ái khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro