[Abo] Hoang Đường

Chương 7 - Chương 7

Tạ Vãn Niên

2024-05-01 16:55:44

Lục Tranh nuốt tinh dịch của Kiều Việt trong miệng xuống, thuận tiện liếm sạch sẽ dương vật người kia.

Mà khi xong việc Kiều Việt đã ngồi phịch trên ghế, quần tây không biết từ lúc nào đã tụt đến dưới đầu gối. Mới vừa phát tiết xong, tính khí mềm xuống đặt bên ngoài quần lót, vạt áo sơ mi xắn lên một tầng, lộ ra cái rốn tròn tròn.

Kiều Việt từ trong khoái cảm tỉnh táo lại, lập tức đẩy Lục Tranh ra. Lục Tranh thuận thế ngồi bệt dưới đất, kết quả lại không cẩn thận khiến gáy đụng vào cạnh bàn. Hắn đau nhói đứng dậy, nghĩ thầm tốc độ trở mặt của Omega này nhanh thật đấy.

Kiều Việt mặc lại quần áo đàng hoàng, ra lệnh đuổi khách lần thứ hai: “Ngài Lục có thể đi được chưa?”

Lục Tranh tức cười, đi đến phía trước hai bước, áp sát vào người kia hỏi: “Em tìm Bành Thừa đầu tư thế nhưng tôi tìm đến đầu tư cho em, em lại không chấp nhận?”

Kiều Việt có chút không thoải mái, ngẩng mặt lên, hỏi ngược lại: “Anh là gì của tôi, tại sao tôi lại phải nhận khoản đầu tư của anh? Ép mua ép bán có hơi trái quy tắc nhỉ?”

Lục Tranh nghe không vào, vươn tay nhéo hai má Kiều Việt, lại phát hiện thân nhiệt Kiều Việt có chút cao. Hắn sờ cổ Omega, kinh ngạc nói: “Nóng quá, chuyện gì vậy, em phát sốt rồi?”

Kiều Việt tránh né bàn tay của hắn, nhích ra xa một chút: “Không có chuyện gì, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Lục Tranh đã sớm hiểu được tính khí Kiều Việt, người này chỉ thích cứng không thích mềm, toàn thích nói một đằng làm một nẻo. Lục Tranh lười vạch trần cậu, trực tiếp áp đầu lên trán Kiều Việt.

Hai người gần nhau đến mức hô hấp cũng dần trở nên mơ hồ ám muội.

Lục Tranh cà cà trán của Kiều Việt, Kiều Việt chớp mắt hai cái, không nói câu nào. Lông mi của hai người họ chạm vào nhau, một chiếc hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Lục Tranh hôn đến chóp mũi Kiều Việt, nơi đó có một chút mồ hôi, hẳn là phải mặn, thế nhưng không hiểu vì sao hắn lại cảm giác có chút ngọt.

Hắn lui về phía sau một bước, một tay vòng qua ôm eo Kiều Việt, tay kia vô thức cọ vào tuyến thể Kiều Việt: “Nếu em không khỏe thì cứ nói thật đi, trong phòng có nhiệt kế không?”

“Không có, không có chuyện gì đâu.” Kiều Việt như bị đóng băng, không nhúc nhích.

Lục Tranh cảm thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn cậu. Hắn buông cậu ra, bắt đầu đi đến ngăn kéo tìm nhiệt kế.

Một lúc lâu sau, Kiều Việt kéo lấy vạt áo sau lưng hắn, thấp giọng nói: “Đừng tìm, không phải phát sốt.”

Ngữ khí không nóng không lạnh, cố tình nghe được loại ý tứ đập nồi chìm thuyền.

Đập nồi chìm thuyền: Tích của câu này có xuất xứ từ “Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ”.

Nước Tần xuất binh đánh Triệu. Triệu nguy khốn cầu viện Sở. Sở Hoài Vương của nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu viện nước Triệu. Tống Nghĩa lừng khừng không đánh, chỉ rượu chè. Hạng Vũ thấy vậy vô cùng sốt ruột, không nhịn được nữa, bèn hạ sát Tống Nghĩa lên làm chủ tướng; lệnh cho quân vượt sông cứu Triệu. Sau khi quân qua sông, Hạng Vũ cho đục thủng hết chiến thuyền, đập vỡ hết nồi nấu cơm, đốt hết doanh trại, chỉ đem theo ba ngày quân lương nhằm tỏ lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, đưa binh sĩ rơi vào cảnh không quyết đánh không được. Qua chín ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần, cứu được Triệu.

Câu này về sau dùng để ví sự quyết tâm rất quyết liệt khi làm việc gì đó, quyết tâm chiến đấu đến cùng và không bao giờ lùi bước.

“Hửm?” Lục Tranh xoay người lại, cúi đầu nhìn Omega.

Bóng người của hai người phủ lên rèm cửa sổ, như thể họ đang ôm nhau.

Kiều Việt nhắm mắt lại, nói với Lục Tranh: “Không phải phát sốt… Nó đã như thế này từ lần trước rồi.”

Dứt lời, Kiều Việt dời tầm mắt sang chỗ khác.

Lần trước? —— Lục Tranh chợt nhận ra.

Lúc này đây, cơ thể Kiều Việt mềm nhũn, hai má ửng đỏ, trong mắt ầng ậng nước như bị ai đó ức hiếp. Nếu không phải phát sốt, thì chính là ngượng ngùng.

Cũng khó trách, Omega cấm dục nhiều năm, một tháng trước đột nhiên bị phá thân. Hơn nữa còn bị người ta đánh dấu tạm thời, sau đó bị lạnh nhạt một quãng thời gian, sớm đã khao khát khó nhịn.

Mặc dù bản thân Kiều Việt không muốn làm tình, là do cơ thể của cậu không cách nào nhịn được. Kể từ lần ăn được thịt đó, ngày càng khát khao được Alpha tiếp xúc cận kề, thậm chí còn mộng xuân vô số lần.

Lục Tranh ôm Kiều Việt đè ở trên bàn, ngón cái tràn ngập ám chỉ, ma sát hai cánh môi Kiều Việt, bỡn cợt hỏi: “Vậy những ngày qua em trải qua như thế nào? Sao không tìm tôi?”

“Tại sao phải tìm anh? Bên ngoài thiếu gì Alpha, hàng to xài tốt, lại còn cực kì đẹp trai. Xét về độ tự luyến, đương nhiên không thể sánh bằng anh rồi.” Kiều Việt vặn ngược lại.

Cho dù gặp phải quẫn cảnh, cậu cũng không muốn chịu thua.

“Mạnh miệng nhỉ.”

Lục Tranh vuốt từ lưng Kiều Việt, mò tới xương cụt của cậu. Omega không khỏi run lên một cái.

“Ngược lại, mặt sau rất thành thật.”

“Im miệng.” Kiều Việt đưa chân kẹp lấy eo Lục Tranh, hung hăng mà nói, “Anh còn chần chờ gì nữa, muốn làm gì thì làm nhanh đi.”

Dứt lời liền bị Lục Tranh cởi quần, kể cả quần lót cũng bị lột xuống luôn. Áo sơ mi cũng bị đối xử thô bạo, nhanh chóng rời khỏi cơ thể Omega.

Giữa ban ngày ban mặt, Kiều Việt trần như nhộng đứng thẳng trước mặt Lục Tranh, từ hai viên anh đào trước ngực cho đến hạ thân sung huyết, hắn liếc mắt một cái cũng có thể thấy rõ mồn một.

Kiều Việt không thể thích ứng được tình huống này, nên chỉ đơn giản xoay người lại, quỳ nằm úp sấp ở trên bàn. Bả vai cứng đờ co rúm lại, phần eo sụp xuống, làm nổi bật bờ mông yêu kiều, cặp mông tròn trịa trắng như tuyết hướng về phía Alpha.

Chuyện này đối với Lục Tranh mà nói quả thực là một đòn chí mạng.

Hắn mất khống chế cấu lấy cánh mông Omega, xoa nắn nhào nặn, cặp đào trong tay mềm mại trơn bóng, khiến hắn mê luyến không rời. Dương vật như thể muốn đáp lại, kéo khóa quần tây, ngo ngoe rục rịch.

“Đau…” Kiều Việt đưa chân ra phía sau, lòng bàn chân vừa vặn đụng vào cự vật đang cương cứng của Lục Tranh, tiện thể còn cọ qua cọ lại hai lần.

Lục Tranh hít một hơi thật sâu, một tay kéo lấy bàn chân phải trắng noãn của Kiều Việt lại, tự “an ủi” thằng em cách lớp quần.

Kiều Việt hậu tri hậu giác mới nhận ra được hành động của hắn, khó tin hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?”

“Không liên quan đến em.” Lục Tranh cố ý trêu cậu. Tay còn lại cũng không nhàn rỗi, vươn ra phía trước giúp Kiều Việt tuốt súng.

Hôm nay, Lục Tranh lại một lần nữa thay đổi tam quan của Kiều Việt. Kiều Việt không muốn tốn nước bọt với hắn, cứ kệ hắn đi.

Cả căn phòng đều tràn ngập mùi vị tình dục. Lần này mọi giác quan đều tỉnh táo, so với lần trước thì hết thảy đều trực quan hơn.

Sự gợi cảm của Omega được thu hết vào đáy mắt. Hai tay Lục Tranh bóp lấy eo Kiều Việt, cúi đầu hôn lên tuyến thể của Kiều Việt, sau đó một đường đi xuống, đầu lưỡi lướt đến sống lưng Kiều Việt lưu luyến không muốn rời đi. Cả người Kiều Việt co rúm lại mấy lần, bờ mông cũng run lên theo.

Môi Lục Tranh cứ thế chạm tới cặp đào căng mướt của Omega, hai cánh mông rung động theo nhịp thở. Khi thì dùng sức, phát ra tiếng hôn vang dội, khi thì vừa mút vừa liếm, chơi đến mức cái thứ căng tròn kia ướt dầm dề.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ha…” Kiều Việt cố ý nâng người, nỗ lực né tránh đầu lưỡi đang quấy nhiễu nơi kín đáo đó.

Lục Tranh ôm chặt lấy eo Kiều Việt, không cho cậu lộn xộn. Đánh vào mông Omega mấy cái, bờ mông trắng nõn nà chuyển động theo từng phát đánh của hắn.

“Anh chơi đủ chưa?” Kiều Việt hiển nhiên không chịu nổi hành động trêu đùa này của Alpha, khó chịu lắc lắc mặt sau.

Cậu thế nhưng không hay biết rằng động tác của cậu là đang chơi đùa với lửa.

“Đừng nóng vội.”

Lục Tranh ngoài miệng nói một cách bình tĩnh, phía dưới lại vội vàng cà cà khe mông Kiều Việt, dùng tay tách hai cánh mông của Kiều Việt ra.

Nơi thầm kín như một đóa hoa màu hồng phấn đang chớm nở khẽ khàng lộ ra, kẹp ở giữa cặp đào trắng mịn, vừa nhỏ xinh vừa đáng yêu. Nơi đó hơi ướt át, tản ra một loại ánh sáng hấp dẫn dụ hoặc mê người, chắc do vì tiếp xúc không khí, hoặc do vì ánh mắt Alpha nhìn chăm chú mà ngượng ngùng co duỗi.

Omega có thể chất thần kỳ. Cho dù không phải trong kỳ phát tình cũng có thể tiết ra chất lỏng, vậy nên hậu huyệt dễ dàng nuốt vào hai ngón tay.

“Nhiều nước quá.” Lục Tranh ý vị thâm trường cười nói, “Anh Kiều chắc đợi lâu rồi nhỉ?”

“… Bớt nói nhảm đi.”

Lục Tranh chuyên tâm giúp Kiều Việt mở rộng, bôi trơn ngõ sau. Đầu ngón tay tùy ý di chuyển xung quanh hậu huyệt của Kiều Việt, thử thăm dò ấn nhẹ, thẳng đến khi tận tìm được điểm G của Omega mới chịu dừng lại động tác.

“Là nơi này?” Lục Tranh cho thêm một ngón tay vào, ba ngón tay cọ vào chỗ mẫn cảm của Kiều Việt, ra ra vào vào, phát ra tiếng nước ọp ẹp.

Kiều Việt không nhịn được mà lớn tiếng thở dốc, phía sau chảy ra càng nhiều dâm dịch.

Sau khi kết thúc màn dạo đầu, Lục Tranh rút ba ngón tay ra, kéo khóa quần xuống, chỉ thả dương vật khổng lồ ra ngoài, từ trong túi quần móc ra một cái áo mưa.

Kiều Việt nghe thấy động tĩnh của hắn, nghiêng đầu quay lại nhìn. Đối mặt với cậu lúc này là côn thịt đỏ ngầu Lục Tranh, vật kia lớn đến mức dọa người, cương cứng thẳng tắp mà hướng cậu cúi chào. Lục Tranh đang xé bao cao su, thế nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Kiều Việt, khóe miệng hơi nhếch lên, thật giống như một vị tướng sắp thắng trận.

Kiều Việt đột nhiên có chút mâu thuẫn. Cậu quay đầu về phía trước, chế giễu nói: “Ngài Lục đây hăng hái thật nhỉ, chuẩn bị đầy đủ hết cả.”

Lục Tranh đeo bao cao su vào cự vật, cái áo mưa này là hắn mới mua tạm khi đang trên đường tới đây, vừa hay có đất dụng võ.

Lục Tranh lắc lắc mồ hôi trên mái tóc, cũng chẳng giải thích gì thêm. Hắn lật người Kiều Việt lại, để Kiều Việt nằm ngửa trên bàn. Tiếp theo giữ chặt hai chân của Kiều Việt, côn thịt to lớn nhắm ngay lỗ nhỏ của Omega, chầm chậm lại mạnh mẽ mà đâm vào.

Hai tay Kiều Việt nắm chặt mép bàn, hai mắt nhắm lại. Tuy rằng hậu huyệt đã trải qua chuyện kia, thế nhưng bỗng nhiên phải nuốt vào cự vật của Lục Tranh vẫn không hề dễ chịu chút nào, đặc biệt là khi cậu đang trong trạng thái tỉnh táo.

Cảm giác đau đớn rõ ràng, phía dưới như bị xé rách thành hai nửa, không biết nơi đó có chảy máu không.

Lục Tranh cũng không quá thoải mái, Omega thít quá chặt.

“Kiều Việt, em thả lỏng chút.” Lục Tranh ngậm một bên đầu vú Kiều Việt, an ủi nói.

Kiều Việt cau mày: “Đau, to quá, anh rút ra đi.”

“Đau? Chỗ này hình như càng lúc càng có tinh thần đấy.” Lục Tranh cầm dương vật của Kiều Việt, sau đó chậm rãi cử động, “Ngoan, sẽ sớm ổn thôi.”

“Im đi.” Kiều Việt dùng cánh tay che đi nửa mặt, lộ ra đôi môi ướt át và chiếc cằm nhỏ.

Lục Tranh thấp giọng cười nhẹ, đột nhiên hắn gia tăng cường độ và tốc độ, hắn vứt hết thảy kỹ thuật kỹ năng qua một bên, thô bạo rút ra cắm vào hậu huyệt Omega.

Bạch bạch bạch ——

Âm thanh hai tinh hoàn va vào cánh mông Omega.

Tiểu huyệt càng lúc càng trở nên ẩm ướt và mềm mại khi dương vật ra vào, dễ dàng nuốt chửng thứ to lớn của Alpha. Thậm chí khi dương vật rời đi nó còn quấn lấy hút chặt, tựa như làm động tác níu giữ lại, nên khi côn thịt đâm vào hậu huyệt, nơi đó tham lam nuốt vào hết thảy.

Thân thể của hai người họ hợp nhau đến không ngờ.

“Bên trong nóng quá, cảm giác phía dưới sắp tan chảy.” Lục Tranh bỗng nhiên nói.

“Ưm… Ha…”

Dường như Kiều Việt đã mất lý trí, sung sướng mà rên rỉ. May là cậu vẫn còn nhớ chỗ này là văn phòng, kịp thời dừng lại âm thanh.

“Đạo diễn Kiều, hay là đổi kịch bản đi?” Làm tình nửa tiếng, Lục Tranh rút dương vật ra, đè ở miệng huyệt rồi đảo quanh nơi ấy, nhẹ giọng, dụ dỗ nói, “Nếu như em đồng ý đổi kịch bản, tôi sẽ cho em.”

Kiều Việt dịch lên phía trước, định kẹp lấy côn thịt, không chịu nhả ra, ngoài miệng lại nói: “Không muốn.”

“Không muốn?”

Lục Tranh cạ đầu khấc vào, liền rút ra: “Thật sự không muốn?”

“Muốn…” Kiều Việt buông cánh tay xuống, khẽ nâng nửa người trên lên, mờ mịt mở mắt ra, khóe mắt ươn ướt ửng đỏ, hệt như đã khóc.

Bị Kiều Việt nhìn như vậy, Lục Tranh khó lòng chịu được. Hắn không bức ép Kiều Việt nữa, mà đột nhiên chuyển sang lao vào bể dục vọng.

Là một Alpha, mọi điều vô sự tự thông, côn thịt lớn dễ dàng xâm nhập vào lỗ nhỏ, làm đến mức Omega rên rỉ nức nở không thôi. Giấy tờ trên bàn làm việc sớm đã bị đánh bay, rơi tán loạn trên mặt đất. Chiếc chìa khóa của Lục Tranh cũng chạy trời không khỏi nắng mà rơi xuống đất, phát ra tiếng lanh lảnh, thức tỉnh Kiều Việt đang còn đắm chìm trong biển tình.

Vô sự tự thông: Không cần học cũng biết

Chạy trời không khỏi nắng: Không thoát được

“Không muốn…”

Kiều Việt mở to hai mắt, đôi con ngươi còn vương giọt lệ. Sắc mặt hồng hào, cánh môi bị bản thân cắn đến nỗi hằn lên dấu răng.

Khoái cảm ào tới bức cậu đến sắp phát điên rồi. Cậu muốn trốn tránh tên Alpha không ngừng đòi hỏi kia, thế nhưng lại chủ động nâng mông lên đáp lại Alpha. Hậu huyệt cũng không từ chối mà cắn nuốt cự vật của Alpha. Thứ đồ chơi kia khiến cậu thấy sung sướng, như thể đưa cậu đến thiên đường.

Hai tay cậu duỗi xuống vật nhỏ của mình, tự thủ dâm trước mặt Alpha. Động tác lên xuống gấp rút, có thể thấy được mấy phần nôn nóng.

Lục Tranh không rảnh để quản Kiều Việt làm gì. Hắn còn đang bận chinh phạt đóa hồng e ấp kia của Omega, mỗi một lần hắn rút côn thịt ra, đều mang ra một vòng thịt đỏ tươi. Quần của hắn cọ vào cánh mông Omega đến mức đỏ bừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phải chịch chết Omega này mới được. Tâm tư đen tối chợt lóe lên trong đầu, rồi quay về tiếp tục trở thành nô lệ tình dục.

Đương lúc bọn họ đang ân ái vui vẻ, trong phòng làm việc bỗng dưng vang lên tiếng chuông điện thoại di động, một loại âm thanh cực kì rập khuôn và buồn chán.

Điều đầu tiên Kiều Việt làm là lập tức dừng lại động tác, đẩy ngực Lục Tranh một cái.

“Sao vậy, cục cưng?” Lục Tranh ngẩng đầu lên, dùng quần áo của Kiều Việt lau chút mồ hôi trên mặt.

“Ra ngoài, rút ra ngoài.”

Tiếng chuông lại vang lên.

“Chỗ đó của em hút chặt quá, tôi không thể rút ra được.”

Lục Tranh thoáng nhìn chiếc điện thoại di động bên góc phải bàn gỗ đàn hương, quơ tay cầm tới. Sau đó bế Kiều Việt lên, cùng ngồi trên ghế.

“A —— “

Do thay đổi tư thế, Kiều Việt thuận thế nuốt cự vật càng sâu hơn. Kích thích mạnh mẽ làm cậu rên la thành tiếng, hai tay vô thức vòng quanh ôm lấy cổ Lục Tranh.

“Suỵt.” Lục Tranh liếc mắt nhìn điện thoại di động của Kiều Việt, người gọi là “Kiều Vinh”.

Lục Tranh không rút thứ to lớn kia ra khỏi lỗ nhỏ. Dưới ánh mắt chống cự từ phía Kiều Việt, hắn bấm nút nghe.

“Này, anh à, anh làm cái gì mà bắt máy chậm quá vậy?”

Kiều Việt buộc phải nghe điện thoại, hắng giọng một cái, trả lời: “Xin lỗi, anh vừa mới… ăn cơm.”

Lục Tranh lập tức nâng thắt lưng, đẩy hông xuống. Kiều Việt một tay đè lên vai Lục Tranh, một tay che miệng lại.

“Sao anh ăn cơm muộn dữ vậy, bận rộn gì sao, có chuyện gì mà không thể ăn cơm xong rồi mới làm tiếp được hả?” Hiểu rõ tính tình Kiều Việt, Kiều Vinh chỉ đơn giản trách mắng hai câu, “Đúng rồi, ba mẹ kêu em hỏi anh chừng nào thì anh mới chịu về nhà, chuẩn bị cho đêm giao thừa đi nghĩa trang Bắc Mang.”

Kiều Việt đột nhiên thít chặt hậu huyệt, cắn chặt Lục Tranh thiếu chút nữa bắn tinh.

Lục Tranh nhéo gáy Kiều Việt. Hắn chậm rãi cắm rút cự vật, ung dung hưởng thụ khoái lạc, đồng thời liếm mút đầu vú Kiều Việt.

“Ưm ——” Kiều Việt tránh không khỏi Lục Tranh, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói, “Biết rồi, anh sẽ về trước đêm giao thừa. Nếu không còn chuyện gì khác, anh cúp máy trước.”

“Được rồi, vừa nãy anh có phải nấc cụt không đó, ăn no rồi sao? Mau đi uống nước đi, bye bye.” Kiều Vinh trêu cậu một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Kiều Việt đặt điện thoại di động xuống bàn, cậu dùng hết sức bình sinh, vươn tay bóp cổ Lục Tranh.

Thế nhưng Lục Tranh không hề sợ hãi cậu, một bên nhìn Kiều Việt cười khanh khách, một bên đè hậu huyệt Omega ra làm tiếp.

“Bệnh thần kinh.” Kiều Việt buông tay ra, thấp giọng mắng, “Lục Tranh, anh bị điên rồi.”

Lục Tranh ôm Kiều Việt đứng dậy, đè Omega ở trên tường, sung sướng mà nói: “Cảm ơn nhé, tôi còn tưởng rằng em muốn bóp chết tôi thật đấy.”

“Ha… Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi…”

Kiều Việt dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo. Hai chân vòng qua eo Lục Tranh, hai tay ôm lấy cổ Lục Tranh, dường như cả người đều đổ lên người Lục Tranh. Cái nơi nam tính kia là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu. Cậu sợ mình sẽ ngã xuống, nên hậu huyệt cắn chặt côn thịt của Lục Tranh.

Lục Tranh sảng khoái, thở phào nhẹ nhõm, điên cuồng xỏ xuyên Omega.

Sóng triều dạt dào, Kiều Việt đạt đến cao trào. Lục Tranh rút cự vật ra, cọ xát vào bụng cậu vài cái rồi xuất tinh. Lục Tranh cũng đạt cực khoái lúc hắn đâm rút kịch liệt vào nơi chết người kia, hắn kịp thời rút dương vật ra khỏi đó, gỡ bao cao su xuống, bắn hết tinh dịch lên mặt Kiều Việt, còn có một ít văng trên môi.

Kiều Việt ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Chờ đến khi cậu hồi thần lại, không một tiếng động mà trừng Lục Tranh.

“Xin lỗi, tôi nhịn không được. Hay là tôi giúp em liếm sạch nó đi nhé?”

Lục Tranh lau sạch tinh dịch trên dương vật, cất ‘thằng em’ của mình vào, kéo phec mơ tuya quần lên. Một hồi tình ái đã trôi qua, thế mà trên người hắn không cởi lấy một cái, vẫn ăn mặc chỉnh tề như lúc mới bước vào đây.

Quả thực là mặt người dạ thú.

Trái lại, sắc mặt Kiều Việt hồng nhuận, cả người trơn mịn. Lúc này trên người có thêm không ít màu sắc cùng với dấu hôn, dáng vẻ cực kì mê người.

Kiều Việt đứng dậy, lấy khăn ướt lau mặt. Vô thức liếm khóe miệng, lạnh nhạt mà nói: “Biến đi.”

Lục Tranh nuốt tinh dịch của cậu một lần, cậu bị bắn lên mặt một lần. Coi như huề nhau.

Giây tiếp theo, Kiều Việt bị Lục Tranh kéo vào lòng.

Lục Tranh hôn lên cánh môi mềm của Kiều Việt. Kiều Việt không hề phòng bị, cứ như vậy bị hắn hôn. Thậm chí Alpha còn chen tách môi răng của cậu, khuấy đảo một vòng.

Kiều Việt duỗi đầu lưỡi ý muốn xua đuổi Lục Tranh lui ra, lại bị chiếc lưỡi Lục Tranh quấn lấy. Lúc thì nút hai lần, khi thì cắn một cắn. Đầu lưỡi của hai người cùng nhau khiêu vũ một đoạn trong vòm miệng chật hẹp, vô duyên vô cớ sinh ra một loại ý niệm lưu luyến không rời.

Hai chân Kiều Việt bị Lục Tranh đè xuống, hai tay cũng bị hắn giữ chặt lại, chỉ có thể dùng đầu ép sát Lục Tranh. Trái lại điều này đúng như ý muốn của Lục Tranh.

Lục Tranh tranh thủ lúc tách ra để thở, trấn an Kiều Việt một chút, sau đó tiếp tục hôn lên.

Nói thật, đây không phải là một nụ hôn trong sáng ngọt ngào, hơn nữa nụ hôn này đến không đúng lúc.

Trong miệng Alpha vẫn còn lưu lại vị tinh dịch của Omega, có chút tanh và chát. Kiều Việt không có vẻ gì gọi là dao động, chỉ có Lục Tranh say mê nụ hôn đó, đến mức khi lui ra ngoài rồi vẫn còn lưu luyến liếm môi dưới Omega thêm một chút.

Đôi môi mọng nước ngon ngọt hơn so với dự tưởng của Lục Tranh nhiều. Hắn dần dần thả lỏng cảnh giác. Bởi vậy Kiều Việt bắt được cơ hội trốn thoát, cắn Lục Tranh một cái thật mạnh.

“Ư —— “

Lục Tranh mở mắt ra, thấy Kiều Việt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

“Ngài Lục đi quá giới hạn rồi đấy.”

Lục Tranh xoa xoa khóe môi, phát hiện trên tay mình dính một chút máu. Hắn dựa vào bàn gỗ đàn hương, trầm tư một chốc, xác nhận nói: “Kiều đạo diễn à, em thật sự không định thay đổi chủ ý sao?”

Kiều Việt nhướng mày, mở miệng ra vẫn là mấy chữ kia: “Không liên quan đến ngài.” Lục Tranh nhìn cậu thật lâu, sau đó xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Abo] Hoang Đường

Số ký tự: 0