[Abo] Sách Lược Cứu Rỗi Nam Phụ Của Nhân Vật Pháo Hôi
Anh à, sau này...
2024-10-06 09:21:47
Anh từng cảm thấy đứa trẻ tươi sáng đó không nên bị mình vấy bẩn, anh không xứng với năng lượng đó của cậu.
Tưởng chừng như anh đã quên đi cậu, thì vô tình biết được đứa trẻ ngoan ngoãn đó đã thay đổi, anh không còn thấy năng lượng sạch sẽ đó từ cậu nữa. Nhưng hình như gần đây đứa trẻ đó đã quay lại rồi, lần này anh sẽ bắt lấy
câu.
Lâm Viên Ảnh nhìn những món ăn trên bàn những ký ức xa xôi lại ùa về, anh nhớ bố mẹ.
Không biết từ bao giờ sống mũi anh đã cay cay, hai mắt không nhịn được mà đỏ ngầu.
Mạc Tư Hạ thấy vậy thì bối rối, không phải chỉ vì một bữa cơm mà cảm động như vậy chứ.
"Anh ơi! Anh sao thế?"
Lâm Viên Ảnh thấy nét lo lắng trên gương mặt cậu liền nhận thức được kiểm chế lại cảm xúc.
"Anh không sao."
Mạc Tư Hạ vẫn còn nghi ngờ, cậu đoán Lâm Viên Ánh nhất định có lý do nào đó mới như vậy, hẳn nguyên nhân là biến cố nào đó trong quá khứ mà anh từng trải chăng? Không còn cách nào khác cậu đành phải hỏi hệ thống của mình.
'Cầu Cầu, online.' không phải câu hỏi nghi vấn như thường ngày, đây là mệnh lệnh.
[Co.]
'Lâm Viên Ánh sao vậy? Nói tóm tắt.'
[Anh ta nhớ bố mẹ, bố mẹ anh ta mất trong một vụ tai nạn năm anh ta 15 tuổi, vụ tai nạn đó có cả anh ta, nhưng anh ta may mắn sống sót, tuy nhiên chỉ còn lại một mình, sau đó bị tổn thương tâm lý phải chữa trị cho đến tận bây giờ. Anh ta nhìn mấy món gia đình cậu nấu, hẳn là rất lâu rồi chưa được ăn qua nên bỗng dưng nhớ cảnh gia đình xưa như vậy.]
Mạc Tư Hạ không ngờ Lâm Viên Ánh lại có một quá khứ đau đớn như vậy, lòng cậu không nhịn được đau như cắt, ngay lúc này cậu rất muốn khóc nhưng không thể.
"Anh."
"Hửm?"
"Ôm một cái được không?"
Cậu dang hai tay ra chờ Lâm Viên Ảnh ôm lấy mình.
Anh không hiểu sao bỗng dưng Mạc Tư Hạ lại có hành động như vậy, nhưng cũng chiều theo cậu, ôm lấy cậu vào lòng.
Mạc Tư Hạ ôm lấy anh, hai tay vỗ lên tấm lưng vững chãi của anh, tấm lưng này đã chịu bao nhiêu gánh nặng vậy, sao lại đơn độc như thế?!
"Sau này có em bên cạnh anh rồi, có gì nói em nghe, đừng chịu đựng một mình nhé, được không?"
"Ừm." cổ họng anh đã nghẹn lại không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, Lâm Viên Ảnh thực sự đã rơi nước mắt, lúc này đây anh không phải là người cầm đầu quyết đoán, không còn hình ảnh ôn nhu dịu dàng đôi khi ngả nhớn trước mặt Mạc Tư Hạ, anh như đã rỡ bỏ tấm lá chắn cuối cùng, như một chú cún lớn đáng thương đơn độc.
Anh vùi đầu vào hõm cổ Mạc Tư Hạ, giọng nghẹn ngào nói, "Anh nhớ bố mẹ."
Mạc Tư Hạ cảm nhận được sự yếu đuối lúc này của anh. Cậu đưa tay lên mái tóc của Lâm Viên Ảnh, lần này đổi lại là cậu xoa đầu anh, cẩn nhận đặt lên đó một nụ hôn.
"Anh à, sau này em sẽ là gia đình của anh."
Lâm Viên Ảnh vì hành động của Mạc Tư Hạ mà nhồm người dậy, ma xui quỷ khiến anh siết chặt lấy eo Mạc Tư Hạ, cúi người hôn cậu.
Không biết từ bao giờ Mạc Tư Hạ bị Lâm Viên Ảnh đè xuống sô pha mà hôn đến thần hồn điên đảo, cậu không từ chối, trái lại còn phối hợp ôm lấy cổ Lâm Viên Ảnh, hai chân vắt lên eo anh.
Lâm Viên Ảnh thực sự muốn đi quá giới hạn, nhưng anh không thể. Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, anh buông Mạc Tư Hạ ra, môi của cậu bị hôn đến đỏ ửng, đôi mắt mê mang nhìn Lâm Viên Ảnh.
Hai người cứ như vậy mặt đối mặt một lúc, cậu cứ có cảm giác hình như quên cái gì đó, cuối cùng cũng nhớ ra.
"Anh, cơm nguội rồi."
Lâm Viên Ánh bật cười ôm Mạc Tư Hạ ngồi dậy để cậu ngồi lên đùi mình.
"Không sao, ăn thôi."
Mạc Tư Hạ cũng không buồn phản kháng, ngược lại Lâm Viên Ảnh ôm cậu rất thoải mái.
"Ngày mai, ngày kia, sau này em đều sẽ mang cơn trưa cho anh nhé?"
"Không được." Lâm Viên Ảnh trả lời dứt khoát.
Mạc Tư Hạ ngạc nhiên, "Sao vậy?"
"Em phải dậy sớm, anh xót."
"Haha." Mạc Tư Hạ cười, áp hay tay vào má Lâm Viên Ảnh, "Thế thì cách hai ngày em mang cơm trưa cho anh một lần được không?"
"Không."
"năm ngày?"
"không."
"Một tuần? Không được nói không, nếu không em không chơi với anh nữa."
"Ừ."
Thực ra Lâm Viên Ảnh ngày nào cũng muốn ăn đồ Mạc Tư Hạ nấu, nhưng anh xót cậu, bình thường cậu học hành đã rất vất vả rồi, giờ lại phải nấu cơm cho anh nữa thì sẽ rất mệt. Anh muốn cho cậu sống vui vẻ nhất, thoải mái nhất, chứ không phải hình ảnh người vợ nhỏ tào khang, anh chỉ muốn cưng chiều cậu. Nhưng nếu nấu ăn là sở thích của cậu, vậy thì anh sẽ để cậu thoải mái với sở thích đó, anh không muốn biến sở thích thành nghĩa vụ. Lúc nào Mạc Tư Hạ có hứng nấu, vậy thì anh sẽ ăn, cho dù có ra sao cũng sẽ ăn. (
Lâm Viên Ảnh cùng Mạc Tư Hạ ăn bữa trưa cậu nấu, anh cảm thấy nó ngon hơn bất kỳ nhà hàng 5 sao nào khác.
Lâm Viên Ảnh ít khi cập nhật trạng thái, nhưng hôm nay có một tấm hình được anh up lên vòng bạn bè của zalo, dòng trạng thái chỉ vỏn vẹn 2 chữ "Bữa trưa (trái tim)"
Mọi đối tác của anh đều nhìn thấy, phía dưới bình luận đều là chúc mừng anh tìm được chân ái, Lâm Viên Ánh đều tặng cho mỗi người một tim coi như cảm ơn, duy chỉ có hai cái khác biệt.
Mạc Nguyên Khải: Ra là thế, ra người có số hưởng đó là anh, mẹ nó, sáng ngày tôi chỉ được ăn có một miếng đậu nhồi thịt thôi đấy! Chỉ, một, miếng!
Mạc Tiêu Lạc: Sáng ngày tôi cũng chỉ được ăn 3 miếng thịt kho tàu. Chỉ, ba, miếng!
Sau đó Mạc Tư Hạ đã quay trở về trường học rồi Lâm Viên Ảnh vẫn vừa làm việc vừa cười.
Lê Sâm sau khi nghe tin được tăng lương cũng tràn đầy năng lượng như boss mình vừa yêu đương xong vậy.
Đối với Lâm Viên Ảnh, Mạc Tư Hạ là tia sáng dịu dàng an ủi anh, kéo anh ra khỏi vỏ bọc gai góc. Còn đối với Lê Sâm, Mạc Tư Hạ là Thần tài.
Tưởng chừng như anh đã quên đi cậu, thì vô tình biết được đứa trẻ ngoan ngoãn đó đã thay đổi, anh không còn thấy năng lượng sạch sẽ đó từ cậu nữa. Nhưng hình như gần đây đứa trẻ đó đã quay lại rồi, lần này anh sẽ bắt lấy
câu.
Lâm Viên Ảnh nhìn những món ăn trên bàn những ký ức xa xôi lại ùa về, anh nhớ bố mẹ.
Không biết từ bao giờ sống mũi anh đã cay cay, hai mắt không nhịn được mà đỏ ngầu.
Mạc Tư Hạ thấy vậy thì bối rối, không phải chỉ vì một bữa cơm mà cảm động như vậy chứ.
"Anh ơi! Anh sao thế?"
Lâm Viên Ảnh thấy nét lo lắng trên gương mặt cậu liền nhận thức được kiểm chế lại cảm xúc.
"Anh không sao."
Mạc Tư Hạ vẫn còn nghi ngờ, cậu đoán Lâm Viên Ánh nhất định có lý do nào đó mới như vậy, hẳn nguyên nhân là biến cố nào đó trong quá khứ mà anh từng trải chăng? Không còn cách nào khác cậu đành phải hỏi hệ thống của mình.
'Cầu Cầu, online.' không phải câu hỏi nghi vấn như thường ngày, đây là mệnh lệnh.
[Co.]
'Lâm Viên Ánh sao vậy? Nói tóm tắt.'
[Anh ta nhớ bố mẹ, bố mẹ anh ta mất trong một vụ tai nạn năm anh ta 15 tuổi, vụ tai nạn đó có cả anh ta, nhưng anh ta may mắn sống sót, tuy nhiên chỉ còn lại một mình, sau đó bị tổn thương tâm lý phải chữa trị cho đến tận bây giờ. Anh ta nhìn mấy món gia đình cậu nấu, hẳn là rất lâu rồi chưa được ăn qua nên bỗng dưng nhớ cảnh gia đình xưa như vậy.]
Mạc Tư Hạ không ngờ Lâm Viên Ánh lại có một quá khứ đau đớn như vậy, lòng cậu không nhịn được đau như cắt, ngay lúc này cậu rất muốn khóc nhưng không thể.
"Anh."
"Hửm?"
"Ôm một cái được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu dang hai tay ra chờ Lâm Viên Ảnh ôm lấy mình.
Anh không hiểu sao bỗng dưng Mạc Tư Hạ lại có hành động như vậy, nhưng cũng chiều theo cậu, ôm lấy cậu vào lòng.
Mạc Tư Hạ ôm lấy anh, hai tay vỗ lên tấm lưng vững chãi của anh, tấm lưng này đã chịu bao nhiêu gánh nặng vậy, sao lại đơn độc như thế?!
"Sau này có em bên cạnh anh rồi, có gì nói em nghe, đừng chịu đựng một mình nhé, được không?"
"Ừm." cổ họng anh đã nghẹn lại không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, Lâm Viên Ảnh thực sự đã rơi nước mắt, lúc này đây anh không phải là người cầm đầu quyết đoán, không còn hình ảnh ôn nhu dịu dàng đôi khi ngả nhớn trước mặt Mạc Tư Hạ, anh như đã rỡ bỏ tấm lá chắn cuối cùng, như một chú cún lớn đáng thương đơn độc.
Anh vùi đầu vào hõm cổ Mạc Tư Hạ, giọng nghẹn ngào nói, "Anh nhớ bố mẹ."
Mạc Tư Hạ cảm nhận được sự yếu đuối lúc này của anh. Cậu đưa tay lên mái tóc của Lâm Viên Ảnh, lần này đổi lại là cậu xoa đầu anh, cẩn nhận đặt lên đó một nụ hôn.
"Anh à, sau này em sẽ là gia đình của anh."
Lâm Viên Ảnh vì hành động của Mạc Tư Hạ mà nhồm người dậy, ma xui quỷ khiến anh siết chặt lấy eo Mạc Tư Hạ, cúi người hôn cậu.
Không biết từ bao giờ Mạc Tư Hạ bị Lâm Viên Ảnh đè xuống sô pha mà hôn đến thần hồn điên đảo, cậu không từ chối, trái lại còn phối hợp ôm lấy cổ Lâm Viên Ảnh, hai chân vắt lên eo anh.
Lâm Viên Ảnh thực sự muốn đi quá giới hạn, nhưng anh không thể. Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, anh buông Mạc Tư Hạ ra, môi của cậu bị hôn đến đỏ ửng, đôi mắt mê mang nhìn Lâm Viên Ảnh.
Hai người cứ như vậy mặt đối mặt một lúc, cậu cứ có cảm giác hình như quên cái gì đó, cuối cùng cũng nhớ ra.
"Anh, cơm nguội rồi."
Lâm Viên Ánh bật cười ôm Mạc Tư Hạ ngồi dậy để cậu ngồi lên đùi mình.
"Không sao, ăn thôi."
Mạc Tư Hạ cũng không buồn phản kháng, ngược lại Lâm Viên Ảnh ôm cậu rất thoải mái.
"Ngày mai, ngày kia, sau này em đều sẽ mang cơn trưa cho anh nhé?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không được." Lâm Viên Ảnh trả lời dứt khoát.
Mạc Tư Hạ ngạc nhiên, "Sao vậy?"
"Em phải dậy sớm, anh xót."
"Haha." Mạc Tư Hạ cười, áp hay tay vào má Lâm Viên Ảnh, "Thế thì cách hai ngày em mang cơm trưa cho anh một lần được không?"
"Không."
"năm ngày?"
"không."
"Một tuần? Không được nói không, nếu không em không chơi với anh nữa."
"Ừ."
Thực ra Lâm Viên Ảnh ngày nào cũng muốn ăn đồ Mạc Tư Hạ nấu, nhưng anh xót cậu, bình thường cậu học hành đã rất vất vả rồi, giờ lại phải nấu cơm cho anh nữa thì sẽ rất mệt. Anh muốn cho cậu sống vui vẻ nhất, thoải mái nhất, chứ không phải hình ảnh người vợ nhỏ tào khang, anh chỉ muốn cưng chiều cậu. Nhưng nếu nấu ăn là sở thích của cậu, vậy thì anh sẽ để cậu thoải mái với sở thích đó, anh không muốn biến sở thích thành nghĩa vụ. Lúc nào Mạc Tư Hạ có hứng nấu, vậy thì anh sẽ ăn, cho dù có ra sao cũng sẽ ăn. (
Lâm Viên Ảnh cùng Mạc Tư Hạ ăn bữa trưa cậu nấu, anh cảm thấy nó ngon hơn bất kỳ nhà hàng 5 sao nào khác.
Lâm Viên Ảnh ít khi cập nhật trạng thái, nhưng hôm nay có một tấm hình được anh up lên vòng bạn bè của zalo, dòng trạng thái chỉ vỏn vẹn 2 chữ "Bữa trưa (trái tim)"
Mọi đối tác của anh đều nhìn thấy, phía dưới bình luận đều là chúc mừng anh tìm được chân ái, Lâm Viên Ánh đều tặng cho mỗi người một tim coi như cảm ơn, duy chỉ có hai cái khác biệt.
Mạc Nguyên Khải: Ra là thế, ra người có số hưởng đó là anh, mẹ nó, sáng ngày tôi chỉ được ăn có một miếng đậu nhồi thịt thôi đấy! Chỉ, một, miếng!
Mạc Tiêu Lạc: Sáng ngày tôi cũng chỉ được ăn 3 miếng thịt kho tàu. Chỉ, ba, miếng!
Sau đó Mạc Tư Hạ đã quay trở về trường học rồi Lâm Viên Ảnh vẫn vừa làm việc vừa cười.
Lê Sâm sau khi nghe tin được tăng lương cũng tràn đầy năng lượng như boss mình vừa yêu đương xong vậy.
Đối với Lâm Viên Ảnh, Mạc Tư Hạ là tia sáng dịu dàng an ủi anh, kéo anh ra khỏi vỏ bọc gai góc. Còn đối với Lê Sâm, Mạc Tư Hạ là Thần tài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro