[Abo] Sách Lược Cứu Rỗi Nam Phụ Của Nhân Vật Pháo Hôi
Con muốn làm di...
2024-10-06 09:21:47
Mạc Tư Hạ tròn mắt nhìn bốn người trước mắt, à không, tính cả Lâm Viên Ảnh sau tiệc tàn chưa về nữa là năm người.
Chẳng phải cậu chỉ bảo cậu muốn đi học lại thôi à? Tính ra “cậu” đã nghỉ hơn một tháng rồi đó, giờ không đi học thì bao giờ đi, cậu còn muốn thi vào sân khấu điện ảnh mà!
“À thì, bé út này, thực ra con còn chưa khỏe hẳn, hay ở nhà tĩnh dưỡng thêm nửa tháng nữa đi rồi hẵng đi học, nha.” Dư Hiểu Khê dùng giọng điệu nhẹ nhàng xoa đầu Mạc Tư Hạ nói.
“Không cần ạ, con thấy rất khỏe rồi, con muốn đi học. Con sợ nghỉ quá lâu sẽ không theo kịp các bạn nữa, hơn nữa con cũng đang cuối cấp rồi, học hành chăm chỉ là việc nên làm mà.”
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng Mạc Tư Hạ đang gào thét, cậu biết nguyên chủ này không thích học hành mấy nên mọi người trong nhà mới có phản ứng như thế. Trước mặt Lâm Viên Ảnh vậy thật đúng là mất mặt mà.
Xong tự nhiên cậu lại sực nhớ ra, không biết Lâm Viên Ảnh có biết Mạc Tư Hạ của trước kia không nhỉ, không tính lúc nhỏ có biết, thế lúc cậu quậy thì có biết không?!
Sau vài ngày cất công tìm hiểu cậu quyết định thi vào ngành Biểu diễn của trường Đại học Sân khấu điện ảnh Trung Ương, nơi này là trường đào tạo diễn xuất tốt nhất ở đây như cậu tìm hiểu được.
Theo ký ức của cậu có được từ nguyên chủ, cậu được học đàn Piano từ nhỏ, ngoài ra còn học nhiều cái khác nhưng đều cả thèm chóng chán, duy chỉ có Piano có vẻ vượt trội hơn cả.
Mạc Tư Hạ suy nghĩ môn năng khiếu chỉ cần học thêm là được, cậu không thiếu nhưng nguyên chủ thiếu, vẫn là học thêm đi, nếu không người ta lại nghĩ cậu bị xe tông một phát bỗng nhiên thành thiên tài thì cũng hơi buồn cười, ai thông minh chút sẽ thấy điều bất thường.
“Con còn muốn học thêm môn năng khiếu và diễn xuất nữa, con muốn thi vào sân khấu điện ảnh.”
Mạc Tư Hạ thong thả nói thêm, bốn người nhà cậu nghe đến mở to mắt, duy chỉ có Lâm Viên Ảnh là bình thường, anh đứng đó không nói gì, tựa như âm trầm suy nghĩ.
Một lúc sau bốn giọng nói ngạc nhiên thốt lên:
“Sân khấu điện ảnh? Con/Em muốn thi vào sân khấu điện ảnh á?”
Mạc Tư Hạ gật đầu dùng ánh mắt kiên định nhìn mọi người.
Nhất thời cả đám người rơi vào khoảng im lặng.
Mạc Tư Hạ ngượng ngùng phá vỡ sự im lặng chết chóc ấy.
“Thực ra trong mấy ngày con đã suy nghĩ rồi, con thực sự muốn làm diễn viên.”
Mẹ Hạ nhớ hồi nhỏ Mạc Tư Hạ cũng từng nói như vậy, lúc đó mọi người chỉ cho rằng đó là trò đùa trẻ con, giống như hồi nhỏ ai cũng có ước mơ lớn lên làm ca sĩ hay bác sĩ vậy, hay anh cả có ước mơ lớn lên sẽ bán dưa hấu, vì hồi nhỏ anh thích ăn dưa hấu, chỉ vậy thôi.
“Mẹ ủng hộ con, hãy làm điều con thích nhé.” Mẹ Hạ mỉm cười nhìn Mạc Tư Hạ.
“Cả nhà ủng hộ con, nhà mình có công ty giải trí, con cứ làm chính mình là được.”
“Vậy là sau này nhà mình sẽ có một diễn viên rồi.” Mạc Nguyên Khải cười nói.
“Sau này em cần tài nguyên anh sẽ cho em, cần bao nhiêu có bấy nhiêu.” Mạc Tiêu Lạc nhìn Mạc Tư Hạ bằng ánh mắt nuông chiều.
Không ngờ sau khi tỉnh dậy bé út nhà họ ngoài việc mất trí nhớ ra lại có nhiều suy nghĩ như vậy, giống như là ngộ ra đạo rồi.
Lâm Viên Ảnh lúc này mới lên tiếng:
“Cần giúp đỡ cứ nói cho anh, anh sẽ giúp.”
Mạc Tư Hạ nghe xong ngại ngùng gật đầu, cậu vẫn chưa quen tự nhiên có một vị hôn phu cho lắm, lại còn là nhân vật nam phụ thâm tình, đối thủ lớn nhất của nam chính, mặt kia, thân hình kia, ôi chao đúng là hợp gu cậu.
Tính ra nếu không phải vì thiết lập pháo hôi không có não thì điều kiện của Mạc Tư Hạ vô cùng tốt, có gia đình yêu thương nuông chiều, còn có vị hôn phu tuyệt vời như vậy.
———
“Giám đốc Lâm, đây là hành tung của cậu Mạc mấy ngày qua.”
“Ừm, để đó đi.”
Sau khi Mạc Tư Hạ sống dậy từ quỷ môn quan ai ai cũng biết cậu chủ út nhà họ Mạc này tính tình đã thay đổi, có vẻ như nhu hòa hơn nhiều.
Lâm Viên Ảnh từ sau khi gặp cậu lần nữa ở buổi tiệc đã âm thầm điều tra hành tung cậu một chút, anh không nghĩ con người nói thay đổi liền thay đổi nhanh như vậy.
Thực ra Mạc Tư Hạ có thể diễn, nhưng có những cái đời thường sẽ không diễn ra được, trong phim chỉ là những khoảnh khắc ghép lại, nhưng đời thực là cả một quá trình, vả lại cậu không muốn phải diễn trong chính cuộc sống thường ngày, cậu muốn được làm chính mình hơn.
Anh biết Mạc Tư Hạ trước kia ra sao, cũng biết mình chán dáng vẻ ấy như thế nào.
Nhưng rất lâu về trước Mạc Tư Hạ không có mặt đáng ghét như vậy, anh vẫn nhớ mình đã nhìn hình ảnh đứa nhỏ đó luyện Piano say xưa như thế nào. Anh nhớ dáng vẻ đó của cậu, nên không chấp nhận sự thay đổi kia khi cậu trưởng thành.
Hình ảnh cậu trong bữa tiệc hôm đó làm anh có cảm giác như đứa nhỏ năm đó đã quay trở lại, hay đây mới vốn là cậu, ma xui quỷ khiến khi nhìn thấy cậu dùng ánh mắt xa lạ nhìn người cậu đã từng theo đuổi anh thuận thế đưa người về tay.
Khi quá tuyệt vọng rồi có biến cố xảy ra người ta sẽ quên đi những gì khiến mình đau khổ nhất. Phải chăng Mạc Tư Hạ cũng từng như vậy trong khoảnh khắc nào đó khi gặp tai nạn, hay trong ý thức mơ hồ khi nằm ở bệnh viện.
Những ngày gần đây Mạc Tư Hạ qua lại giữa mấy nơi như trường học, lớp học thêm môn năng khiếu, cậu học Piano, còn có Violin, đàn Tranh, đàn bầu cũng học một lượt, ngoài ra còn học cả lớp diễn xuất, dù sao muốn thi vào sân khấu điện ảnh thì không thể thiếu diễn xuất được, Mạc Tư Hạ cũng không thể để người khác nghĩ bị xe đụng một cái là biết diễn xuất cho nên mới đăng ký thêm một khoá ngoài mặt nói là để học hỏi thêm.
Lâm Viên Ảnh nhìn thiếu niên ngồi trước đàn Piano thật lâu, thật lâu, cậu thực sự hợp với nó. Nhưng khi nhìn đến cậu trong lớp diễn xuất, dù không biết diễn gì nhưng ánh mắt đó chính là đam mê khó bỏ, cái sinh sôi nảy nở trong người chứ không đơn giản chỉ là sở thích nữa, có vẻ như cậu thật sự nghiêm túc khi nói mình muốn làm diễn viên.
Nhưng trong lòng Lâm Viên Ảnh vẫn còn nhiều nghi hoặc, trong lòng vẫn có gì đó nghẹn lại rất khó nói ra.
Buông bỏ tấm ảnh xuống, Lâm Viên Ảnh suy nghĩ rất lâu, anh không thực sự thích Mạc Tư Hạ, nhưng cậu là đối tượng kết hôn phù hợp nhất, còn không mau có tin tức kết hôn nhất định lần nào về nhà bà nội cũng nhắc đến cho coi.
Anh gặp qua vài người nhưng chưa ai khiến anh lưu tâm như Mạc Tư Hạ. Vậy mới nói ấn tượng ban đầu rất quan trọng, còn nhớ trước kia anh còn từng bồng Mạc Tư Hạ kìa.
Chẳng phải cậu chỉ bảo cậu muốn đi học lại thôi à? Tính ra “cậu” đã nghỉ hơn một tháng rồi đó, giờ không đi học thì bao giờ đi, cậu còn muốn thi vào sân khấu điện ảnh mà!
“À thì, bé út này, thực ra con còn chưa khỏe hẳn, hay ở nhà tĩnh dưỡng thêm nửa tháng nữa đi rồi hẵng đi học, nha.” Dư Hiểu Khê dùng giọng điệu nhẹ nhàng xoa đầu Mạc Tư Hạ nói.
“Không cần ạ, con thấy rất khỏe rồi, con muốn đi học. Con sợ nghỉ quá lâu sẽ không theo kịp các bạn nữa, hơn nữa con cũng đang cuối cấp rồi, học hành chăm chỉ là việc nên làm mà.”
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng Mạc Tư Hạ đang gào thét, cậu biết nguyên chủ này không thích học hành mấy nên mọi người trong nhà mới có phản ứng như thế. Trước mặt Lâm Viên Ảnh vậy thật đúng là mất mặt mà.
Xong tự nhiên cậu lại sực nhớ ra, không biết Lâm Viên Ảnh có biết Mạc Tư Hạ của trước kia không nhỉ, không tính lúc nhỏ có biết, thế lúc cậu quậy thì có biết không?!
Sau vài ngày cất công tìm hiểu cậu quyết định thi vào ngành Biểu diễn của trường Đại học Sân khấu điện ảnh Trung Ương, nơi này là trường đào tạo diễn xuất tốt nhất ở đây như cậu tìm hiểu được.
Theo ký ức của cậu có được từ nguyên chủ, cậu được học đàn Piano từ nhỏ, ngoài ra còn học nhiều cái khác nhưng đều cả thèm chóng chán, duy chỉ có Piano có vẻ vượt trội hơn cả.
Mạc Tư Hạ suy nghĩ môn năng khiếu chỉ cần học thêm là được, cậu không thiếu nhưng nguyên chủ thiếu, vẫn là học thêm đi, nếu không người ta lại nghĩ cậu bị xe tông một phát bỗng nhiên thành thiên tài thì cũng hơi buồn cười, ai thông minh chút sẽ thấy điều bất thường.
“Con còn muốn học thêm môn năng khiếu và diễn xuất nữa, con muốn thi vào sân khấu điện ảnh.”
Mạc Tư Hạ thong thả nói thêm, bốn người nhà cậu nghe đến mở to mắt, duy chỉ có Lâm Viên Ảnh là bình thường, anh đứng đó không nói gì, tựa như âm trầm suy nghĩ.
Một lúc sau bốn giọng nói ngạc nhiên thốt lên:
“Sân khấu điện ảnh? Con/Em muốn thi vào sân khấu điện ảnh á?”
Mạc Tư Hạ gật đầu dùng ánh mắt kiên định nhìn mọi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất thời cả đám người rơi vào khoảng im lặng.
Mạc Tư Hạ ngượng ngùng phá vỡ sự im lặng chết chóc ấy.
“Thực ra trong mấy ngày con đã suy nghĩ rồi, con thực sự muốn làm diễn viên.”
Mẹ Hạ nhớ hồi nhỏ Mạc Tư Hạ cũng từng nói như vậy, lúc đó mọi người chỉ cho rằng đó là trò đùa trẻ con, giống như hồi nhỏ ai cũng có ước mơ lớn lên làm ca sĩ hay bác sĩ vậy, hay anh cả có ước mơ lớn lên sẽ bán dưa hấu, vì hồi nhỏ anh thích ăn dưa hấu, chỉ vậy thôi.
“Mẹ ủng hộ con, hãy làm điều con thích nhé.” Mẹ Hạ mỉm cười nhìn Mạc Tư Hạ.
“Cả nhà ủng hộ con, nhà mình có công ty giải trí, con cứ làm chính mình là được.”
“Vậy là sau này nhà mình sẽ có một diễn viên rồi.” Mạc Nguyên Khải cười nói.
“Sau này em cần tài nguyên anh sẽ cho em, cần bao nhiêu có bấy nhiêu.” Mạc Tiêu Lạc nhìn Mạc Tư Hạ bằng ánh mắt nuông chiều.
Không ngờ sau khi tỉnh dậy bé út nhà họ ngoài việc mất trí nhớ ra lại có nhiều suy nghĩ như vậy, giống như là ngộ ra đạo rồi.
Lâm Viên Ảnh lúc này mới lên tiếng:
“Cần giúp đỡ cứ nói cho anh, anh sẽ giúp.”
Mạc Tư Hạ nghe xong ngại ngùng gật đầu, cậu vẫn chưa quen tự nhiên có một vị hôn phu cho lắm, lại còn là nhân vật nam phụ thâm tình, đối thủ lớn nhất của nam chính, mặt kia, thân hình kia, ôi chao đúng là hợp gu cậu.
Tính ra nếu không phải vì thiết lập pháo hôi không có não thì điều kiện của Mạc Tư Hạ vô cùng tốt, có gia đình yêu thương nuông chiều, còn có vị hôn phu tuyệt vời như vậy.
———
“Giám đốc Lâm, đây là hành tung của cậu Mạc mấy ngày qua.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm, để đó đi.”
Sau khi Mạc Tư Hạ sống dậy từ quỷ môn quan ai ai cũng biết cậu chủ út nhà họ Mạc này tính tình đã thay đổi, có vẻ như nhu hòa hơn nhiều.
Lâm Viên Ảnh từ sau khi gặp cậu lần nữa ở buổi tiệc đã âm thầm điều tra hành tung cậu một chút, anh không nghĩ con người nói thay đổi liền thay đổi nhanh như vậy.
Thực ra Mạc Tư Hạ có thể diễn, nhưng có những cái đời thường sẽ không diễn ra được, trong phim chỉ là những khoảnh khắc ghép lại, nhưng đời thực là cả một quá trình, vả lại cậu không muốn phải diễn trong chính cuộc sống thường ngày, cậu muốn được làm chính mình hơn.
Anh biết Mạc Tư Hạ trước kia ra sao, cũng biết mình chán dáng vẻ ấy như thế nào.
Nhưng rất lâu về trước Mạc Tư Hạ không có mặt đáng ghét như vậy, anh vẫn nhớ mình đã nhìn hình ảnh đứa nhỏ đó luyện Piano say xưa như thế nào. Anh nhớ dáng vẻ đó của cậu, nên không chấp nhận sự thay đổi kia khi cậu trưởng thành.
Hình ảnh cậu trong bữa tiệc hôm đó làm anh có cảm giác như đứa nhỏ năm đó đã quay trở lại, hay đây mới vốn là cậu, ma xui quỷ khiến khi nhìn thấy cậu dùng ánh mắt xa lạ nhìn người cậu đã từng theo đuổi anh thuận thế đưa người về tay.
Khi quá tuyệt vọng rồi có biến cố xảy ra người ta sẽ quên đi những gì khiến mình đau khổ nhất. Phải chăng Mạc Tư Hạ cũng từng như vậy trong khoảnh khắc nào đó khi gặp tai nạn, hay trong ý thức mơ hồ khi nằm ở bệnh viện.
Những ngày gần đây Mạc Tư Hạ qua lại giữa mấy nơi như trường học, lớp học thêm môn năng khiếu, cậu học Piano, còn có Violin, đàn Tranh, đàn bầu cũng học một lượt, ngoài ra còn học cả lớp diễn xuất, dù sao muốn thi vào sân khấu điện ảnh thì không thể thiếu diễn xuất được, Mạc Tư Hạ cũng không thể để người khác nghĩ bị xe đụng một cái là biết diễn xuất cho nên mới đăng ký thêm một khoá ngoài mặt nói là để học hỏi thêm.
Lâm Viên Ảnh nhìn thiếu niên ngồi trước đàn Piano thật lâu, thật lâu, cậu thực sự hợp với nó. Nhưng khi nhìn đến cậu trong lớp diễn xuất, dù không biết diễn gì nhưng ánh mắt đó chính là đam mê khó bỏ, cái sinh sôi nảy nở trong người chứ không đơn giản chỉ là sở thích nữa, có vẻ như cậu thật sự nghiêm túc khi nói mình muốn làm diễn viên.
Nhưng trong lòng Lâm Viên Ảnh vẫn còn nhiều nghi hoặc, trong lòng vẫn có gì đó nghẹn lại rất khó nói ra.
Buông bỏ tấm ảnh xuống, Lâm Viên Ảnh suy nghĩ rất lâu, anh không thực sự thích Mạc Tư Hạ, nhưng cậu là đối tượng kết hôn phù hợp nhất, còn không mau có tin tức kết hôn nhất định lần nào về nhà bà nội cũng nhắc đến cho coi.
Anh gặp qua vài người nhưng chưa ai khiến anh lưu tâm như Mạc Tư Hạ. Vậy mới nói ấn tượng ban đầu rất quan trọng, còn nhớ trước kia anh còn từng bồng Mạc Tư Hạ kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro