[Abo] Sách Lược Cứu Rỗi Nam Phụ Của Nhân Vật Pháo Hôi
Người thích em...
2024-10-06 09:21:47
Bồng tiếng chuông điện thoại của Trần Nghiên Vũ reo lên, hắn nhìn tên người gọi đến, là chú của hắn.
"Nghiên Vũ à, chú xin lỗi chú nhầm giờ tan học của Thụy Vũ rồi, khoảng một tiếng nữa nó mới học xong."
"..."
"Con đến trung tâm đó rồi à?"
"Vâng."
"Chú xin lỗi làm lỡ việc của con rồi, hay là con về trước lát chú bảo người khác đến đón nó sau?"
Trần Nghiên Vũ nhìn vào trong căn phòng đó, dường như hắn không muốn rời đi chút nào.
"Không sao ạ, con tìm chỗ khác ngồi trước lát đón em họ sau."
"Vậy à, được rồi, chú cảm ơn. Đi đường cần thận nhé."
"Vâng, chào chú."
Hắn nhìn Mạc Tư Hạ say sưa theo điệu nhạc, ngón tay nhảy múa trên phím đàn, cậu đang cười, một điệu cười rất đổi dịu dàng.
Hắn không nghe được Mạc Tư Hạ đang đánh bài gì, nhưng hắn cảm nhận được cậu đang rất vui, rất hạnh phúc.
Hắn sao thế nhỉ, sao hắn cứ nhìn cậu mãi.
Một ký ức xa vời tưởng chừng đã bị chôn vùi trong tâm trí hắn đột ngột hiện lên.
Đó là một buổi chiều đầu thu, năm hắn khoảng 10 tuổi. Hồi đó vì hắn quá nghịch, lại không có tính kiên nhẫn nên lớn như vậy rồi còn bị phụ huynh gửi đi học piano để vừa rèn luyện tư duy của rèn luyện tính kiên trì cho hắn.
Khổ nỗi hắn thần kinh thô học mãi không vào, nhưng hắn hiếu thắng, không tin người khác có thể mà hắn không thể, đợi khi mọi người về hết hắn ngồi luyện tập.
'Do Do Sol Sol La La Sol - Fa Fa Mi Mi Re Re Do'
"Anh đang luyện đàn sao? Em thấy anh luyện một bài rất lâu rồi. Anh có cần em giúp không?"
Trần Nghiên Vũ ngạc nhiên, không phải mọi người đều về hết rồi sao? Tại sao lại còn một cậu bé ở đây thế này?
Cậu bé này xem chừng nhỏ tuổi hơn hắn nhiều, vậy mà muốn giúp hắn, muốn mặt mũi hắn để đâu?!
"Không cần đâu, em về đi."
"Twinkle Twinkle Little Star, em biết bản nhạc này nha." Cậu bé dùng giọng non nớt nói, không hiểu sao trong lòng hắn thấy thật mềm mại, đáng yêu.
"..."
"Em giúp anh nhé?"
Cậu bé Trần Nghiên Vũ dịch ra một chỗ, em bé kia liền hiểu ý ngồi vào. Ngón tay mũm mĩm ngắn ngủn đặt lên phím đàn, ánh mắt sáng như sao nhìn Trân Nghiên Vũ cười nói:
"Chúng ta cùng đánh nhé!"
Trần Nghiên Vũ không biết tại sao mình lại để cho cậu bé ấy đánh cùng, nhìn hai bàn tay mũm mĩm ngắn ngủn trên phím đàn trong lòng hắn không khỏi buồn cười nghĩ, ngón tay ngắn như móng heo vậy sao đánh được đàn đây.
Nhưng tay hắn cũng đã đặt trên phím đàn, gật đầu ngầm đồng ý với đứa bé.
Hai đôi tay cùng lướt trên phím đàn, hắn bất ngờ cái "móng heo" đó vậy mà thực sự đánh được, hơn nữa nhìn cũng không khó coi cho lắm.
Hai người cùng nhau luyện tập thêm vài lần, hắn cảm thấy hắn đã học được rồi, trong lòng có chút vui, cũng nhìn đứa bé bên cạnh bằng ánh mắt khác.
"Oa~ Anh tiến bộ rồi đó, thật là giỏi."
Trần Nghiên Vũ được khen mà đỏ mặt.
"Hôm nay, cảm ơn em."
"Không có gì đâu." Cậu bé xua xua tay, nói tiếp, "Em còn biết đánh Jingle Bells nữa đó, em đánh cho anh nghe nha."
"ป."
Nhận được sự đồng ý cậu bé vui vẻ đặt tay lên đàn, ngón tay nhảy múa trên từng phím tạo nên giai điệu vui tươi.
Mới đầu mùa thu nhưng Trần Nghiên Vũ tưởng Giáng Sinh sắp đến vậy.
Cả chiều hôm đó hắn chơi đàn cùng cậu bé, một người dạy, một người học, người dạy là người nhỏ, người học là người lớn. Hắn hiếm khi thấy vui vẻ như vậy, hắn là người kiêu ngạo nhưng hôm nay lại không ngại để cho một cậu bé nhỏ tuổi hơn dạy mình.
Trời sắp tối rồi, hắn quên chưa hỏi tên cậu bé đó, cũng chưa giới thiệu bản thân mình, có lẽ sau này còn gặp lại.
"Anh tên là Trần Nghiên Vũ, em tên là gì?"
"Mạc Tư Hạ."
"Sau này có thể gặp lại không?"
"Được ạ."
….
Mạc Tư Hạ, Mạc Tư Hạ,... Trần Nghiên Vũ cảm nhận được đầu óc mình có chút choáng, hồi ức đó, là của hăn sao?
Làm sao có thế, làm sao hắn lại không hề có ấn tượng nào về hồi ức đó.
Hắn nhìn Mạc Tư Hạ trong phòng, ngón tay thon dài lướt trên phím đàn, trong đầu hắn lại nhớ đến bàn tay mũm mĩm đó. Đứa bé ngoan ngoãn đó là Mạc Tư Hạ sao? Làm sao có thế? Làm sao khi Mạc Tư Hạ sau khi mất trí nhớ mới làm tâm tình hắn như vậy, lúc trước rõ ràng cậu rất đáng ghét mà.
Trần Nghiên Vũ cảm thấy người mất trí là hắn mới đúng. Vì sao Mạc Tư Hạ có hôn phu rồi, hắn đã thoát khỏi sự đeo bám của cậu rồi mà hắn lại không hề cảm thấy vui, đáng lẽ hắn phải sung sướng vì dứt được một cục nợ chứ?!
Nhưng hắn cảm giác, Mạc Tư Hạ trước mắt, và Mạc Tư Hạ trong ấn tượng trước giờ của hắn hoàn toàn là hai người khác nhau.
Thực sự mất trí nhớ có thể làm thay đổi cả một con người sao? Hắn nghĩ, liệu Mạc Tư Hạ có khả năng phục hồi trí nhớ không? Nếu phục hồi lại thì cậu sẽ như thế nào? Quay trở về dáng vẻ trước kia?
Hắn ngẩn ngơ một hồi, Mạc Tư Hạ trong phòng hình như đã đánh xong bản nhạc, cậu vẫn giữ nụ cười đó, áp tay lên phím đàn.
Hắn thấy mọi người trong phòng đều vỗ tay tán dương cậu, cô giáo bảo cậu gì đó, rồi cậu gật đầu.
Sau đó Mạc Tư Hạ ngồi nghe những người còn lại đánh, cậu nghe chăm chú, cảm xúc vui buồn theo bài nhạc đều hiện hết lên mặt. Trần Nghiên Vũ đã ngồi trước của phòng nhạc của Mạc Tư Hạ suốt một tiếng, cho đến khi cậu tan học.
Mạc Tư Hạ chuẩn bị bước ra khỏi phòng, hắn cảm thấy mình nên chạy đi, nhưng không hiểu sao hắn vẫn ngồi ở
do.
Mạc Tư Hạ bước ra, hắn đứng lên, nhưng dường như cậu chẳng để ý đến hắn. Hắn có chút cảm thấy không cam lòng, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gọi Mạc Tư Hạ rồi chạy đến chỗ cậu.
Khi nhận ra đã thấy bản thân đứng trước mặt Mạc Tư Hạ rồi. Cậu nhìn hắn, bỗng dưng hắn cảm thấy thật bồn chồn.
"Anh là.."
"Này!" Khiêm Dương từ đằng sau đến choàng cổ Mạc Tư Hạ, anh là Beta nên không cảm nhận được sự khác biệt gì, ba người anh khác cũng đứng đăng sau.
"Người em thích đây hả?" Khiêm Dương nói nhỏ vào tai Mạc Tư Hạ, vẻ như rất tò mò.
"Hả? Không phải đâu." Mạc Tư Hạ dứt khoát trả lời.
Tuy âm lượng không lớn nhưng Trần Nghiên Vũ lại nghe rõ ràng không sót một chữ, trong lòng lại ẩn ẫn một tia mất mát.
"Vậy à, làm anh cứ tưởng..."
Mạc Tư Hạ nhìn Trần Nghiên Vũ nói:
"Một người quen thôi."
Khiêm Dương nhìn Trần Nghiên Vũ đánh giá,
"Ồ. Vậy anh về trước nha, em Năm về cẩn thận nhé!"
Ba người anh còn lại cũng đã quan sát Trần Nghiên Vũ, sau đó cũng chào Mạc Tư Hạ về trước.
"Em thấy người kia rõ ràng thích em Năm, ánh mắt ấy không nhầm đi đâu được." Hoàng Lam nói.
"Ừ Ừ, nhưng đáng tiếc em Năm là hoa đã có chậu rồi." Hà An Hào nói.
"Bình thường thôi, khẳng định người thích em Năm còn nhiều lắm." Nhạc Khanh nói.
"Đúng đúng."
Vở kịch nhỏ:
Ai là người quen Mạc Tư Hạ trước?
Trần Nghiên Vũ: Khẳng định là tôi, hồi nhỏ tôi từng chơi đàn với em ấy. Móng heo của em ấy đánh rất hay.
Lâm Viên Ảnh: Tôi bế em ấy từ lúc em ấy còn chưa rụng rốn kìa.
Trần Nghiên Vũ: ...
КО.
Mạc Tư Hạ: Đỏ mặt>
Lâm Viên Ảnh/Trần Nghiên Vũ: Thình thịch> 'Aaaaa thật đáng yêuuuu~"
"Nghiên Vũ à, chú xin lỗi chú nhầm giờ tan học của Thụy Vũ rồi, khoảng một tiếng nữa nó mới học xong."
"..."
"Con đến trung tâm đó rồi à?"
"Vâng."
"Chú xin lỗi làm lỡ việc của con rồi, hay là con về trước lát chú bảo người khác đến đón nó sau?"
Trần Nghiên Vũ nhìn vào trong căn phòng đó, dường như hắn không muốn rời đi chút nào.
"Không sao ạ, con tìm chỗ khác ngồi trước lát đón em họ sau."
"Vậy à, được rồi, chú cảm ơn. Đi đường cần thận nhé."
"Vâng, chào chú."
Hắn nhìn Mạc Tư Hạ say sưa theo điệu nhạc, ngón tay nhảy múa trên phím đàn, cậu đang cười, một điệu cười rất đổi dịu dàng.
Hắn không nghe được Mạc Tư Hạ đang đánh bài gì, nhưng hắn cảm nhận được cậu đang rất vui, rất hạnh phúc.
Hắn sao thế nhỉ, sao hắn cứ nhìn cậu mãi.
Một ký ức xa vời tưởng chừng đã bị chôn vùi trong tâm trí hắn đột ngột hiện lên.
Đó là một buổi chiều đầu thu, năm hắn khoảng 10 tuổi. Hồi đó vì hắn quá nghịch, lại không có tính kiên nhẫn nên lớn như vậy rồi còn bị phụ huynh gửi đi học piano để vừa rèn luyện tư duy của rèn luyện tính kiên trì cho hắn.
Khổ nỗi hắn thần kinh thô học mãi không vào, nhưng hắn hiếu thắng, không tin người khác có thể mà hắn không thể, đợi khi mọi người về hết hắn ngồi luyện tập.
'Do Do Sol Sol La La Sol - Fa Fa Mi Mi Re Re Do'
"Anh đang luyện đàn sao? Em thấy anh luyện một bài rất lâu rồi. Anh có cần em giúp không?"
Trần Nghiên Vũ ngạc nhiên, không phải mọi người đều về hết rồi sao? Tại sao lại còn một cậu bé ở đây thế này?
Cậu bé này xem chừng nhỏ tuổi hơn hắn nhiều, vậy mà muốn giúp hắn, muốn mặt mũi hắn để đâu?!
"Không cần đâu, em về đi."
"Twinkle Twinkle Little Star, em biết bản nhạc này nha." Cậu bé dùng giọng non nớt nói, không hiểu sao trong lòng hắn thấy thật mềm mại, đáng yêu.
"..."
"Em giúp anh nhé?"
Cậu bé Trần Nghiên Vũ dịch ra một chỗ, em bé kia liền hiểu ý ngồi vào. Ngón tay mũm mĩm ngắn ngủn đặt lên phím đàn, ánh mắt sáng như sao nhìn Trân Nghiên Vũ cười nói:
"Chúng ta cùng đánh nhé!"
Trần Nghiên Vũ không biết tại sao mình lại để cho cậu bé ấy đánh cùng, nhìn hai bàn tay mũm mĩm ngắn ngủn trên phím đàn trong lòng hắn không khỏi buồn cười nghĩ, ngón tay ngắn như móng heo vậy sao đánh được đàn đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng tay hắn cũng đã đặt trên phím đàn, gật đầu ngầm đồng ý với đứa bé.
Hai đôi tay cùng lướt trên phím đàn, hắn bất ngờ cái "móng heo" đó vậy mà thực sự đánh được, hơn nữa nhìn cũng không khó coi cho lắm.
Hai người cùng nhau luyện tập thêm vài lần, hắn cảm thấy hắn đã học được rồi, trong lòng có chút vui, cũng nhìn đứa bé bên cạnh bằng ánh mắt khác.
"Oa~ Anh tiến bộ rồi đó, thật là giỏi."
Trần Nghiên Vũ được khen mà đỏ mặt.
"Hôm nay, cảm ơn em."
"Không có gì đâu." Cậu bé xua xua tay, nói tiếp, "Em còn biết đánh Jingle Bells nữa đó, em đánh cho anh nghe nha."
"ป."
Nhận được sự đồng ý cậu bé vui vẻ đặt tay lên đàn, ngón tay nhảy múa trên từng phím tạo nên giai điệu vui tươi.
Mới đầu mùa thu nhưng Trần Nghiên Vũ tưởng Giáng Sinh sắp đến vậy.
Cả chiều hôm đó hắn chơi đàn cùng cậu bé, một người dạy, một người học, người dạy là người nhỏ, người học là người lớn. Hắn hiếm khi thấy vui vẻ như vậy, hắn là người kiêu ngạo nhưng hôm nay lại không ngại để cho một cậu bé nhỏ tuổi hơn dạy mình.
Trời sắp tối rồi, hắn quên chưa hỏi tên cậu bé đó, cũng chưa giới thiệu bản thân mình, có lẽ sau này còn gặp lại.
"Anh tên là Trần Nghiên Vũ, em tên là gì?"
"Mạc Tư Hạ."
"Sau này có thể gặp lại không?"
"Được ạ."
….
Mạc Tư Hạ, Mạc Tư Hạ,... Trần Nghiên Vũ cảm nhận được đầu óc mình có chút choáng, hồi ức đó, là của hăn sao?
Làm sao có thế, làm sao hắn lại không hề có ấn tượng nào về hồi ức đó.
Hắn nhìn Mạc Tư Hạ trong phòng, ngón tay thon dài lướt trên phím đàn, trong đầu hắn lại nhớ đến bàn tay mũm mĩm đó. Đứa bé ngoan ngoãn đó là Mạc Tư Hạ sao? Làm sao có thế? Làm sao khi Mạc Tư Hạ sau khi mất trí nhớ mới làm tâm tình hắn như vậy, lúc trước rõ ràng cậu rất đáng ghét mà.
Trần Nghiên Vũ cảm thấy người mất trí là hắn mới đúng. Vì sao Mạc Tư Hạ có hôn phu rồi, hắn đã thoát khỏi sự đeo bám của cậu rồi mà hắn lại không hề cảm thấy vui, đáng lẽ hắn phải sung sướng vì dứt được một cục nợ chứ?!
Nhưng hắn cảm giác, Mạc Tư Hạ trước mắt, và Mạc Tư Hạ trong ấn tượng trước giờ của hắn hoàn toàn là hai người khác nhau.
Thực sự mất trí nhớ có thể làm thay đổi cả một con người sao? Hắn nghĩ, liệu Mạc Tư Hạ có khả năng phục hồi trí nhớ không? Nếu phục hồi lại thì cậu sẽ như thế nào? Quay trở về dáng vẻ trước kia?
Hắn ngẩn ngơ một hồi, Mạc Tư Hạ trong phòng hình như đã đánh xong bản nhạc, cậu vẫn giữ nụ cười đó, áp tay lên phím đàn.
Hắn thấy mọi người trong phòng đều vỗ tay tán dương cậu, cô giáo bảo cậu gì đó, rồi cậu gật đầu.
Sau đó Mạc Tư Hạ ngồi nghe những người còn lại đánh, cậu nghe chăm chú, cảm xúc vui buồn theo bài nhạc đều hiện hết lên mặt. Trần Nghiên Vũ đã ngồi trước của phòng nhạc của Mạc Tư Hạ suốt một tiếng, cho đến khi cậu tan học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Tư Hạ chuẩn bị bước ra khỏi phòng, hắn cảm thấy mình nên chạy đi, nhưng không hiểu sao hắn vẫn ngồi ở
do.
Mạc Tư Hạ bước ra, hắn đứng lên, nhưng dường như cậu chẳng để ý đến hắn. Hắn có chút cảm thấy không cam lòng, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gọi Mạc Tư Hạ rồi chạy đến chỗ cậu.
Khi nhận ra đã thấy bản thân đứng trước mặt Mạc Tư Hạ rồi. Cậu nhìn hắn, bỗng dưng hắn cảm thấy thật bồn chồn.
"Anh là.."
"Này!" Khiêm Dương từ đằng sau đến choàng cổ Mạc Tư Hạ, anh là Beta nên không cảm nhận được sự khác biệt gì, ba người anh khác cũng đứng đăng sau.
"Người em thích đây hả?" Khiêm Dương nói nhỏ vào tai Mạc Tư Hạ, vẻ như rất tò mò.
"Hả? Không phải đâu." Mạc Tư Hạ dứt khoát trả lời.
Tuy âm lượng không lớn nhưng Trần Nghiên Vũ lại nghe rõ ràng không sót một chữ, trong lòng lại ẩn ẫn một tia mất mát.
"Vậy à, làm anh cứ tưởng..."
Mạc Tư Hạ nhìn Trần Nghiên Vũ nói:
"Một người quen thôi."
Khiêm Dương nhìn Trần Nghiên Vũ đánh giá,
"Ồ. Vậy anh về trước nha, em Năm về cẩn thận nhé!"
Ba người anh còn lại cũng đã quan sát Trần Nghiên Vũ, sau đó cũng chào Mạc Tư Hạ về trước.
"Em thấy người kia rõ ràng thích em Năm, ánh mắt ấy không nhầm đi đâu được." Hoàng Lam nói.
"Ừ Ừ, nhưng đáng tiếc em Năm là hoa đã có chậu rồi." Hà An Hào nói.
"Bình thường thôi, khẳng định người thích em Năm còn nhiều lắm." Nhạc Khanh nói.
"Đúng đúng."
Vở kịch nhỏ:
Ai là người quen Mạc Tư Hạ trước?
Trần Nghiên Vũ: Khẳng định là tôi, hồi nhỏ tôi từng chơi đàn với em ấy. Móng heo của em ấy đánh rất hay.
Lâm Viên Ảnh: Tôi bế em ấy từ lúc em ấy còn chưa rụng rốn kìa.
Trần Nghiên Vũ: ...
КО.
Mạc Tư Hạ: Đỏ mặt>
Lâm Viên Ảnh/Trần Nghiên Vũ: Thình thịch> 'Aaaaa thật đáng yêuuuu~"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro