Ác Lão Bà

Bào Chế Thạch H...

Phùng lưu Hương

2024-08-21 00:29:28

Đã đưa Tống Phúc Truyền về nhà, vậy dù sao cũng phải nghĩ biện pháp an trí đứa trẻ choai choai này.

Tống Đoàn Viên nằm ở trên giường đất suy nghĩ nửa ngày, vừa mệt vừa đói, mơ mơ màng màng liền ngủ mất.

Tống Đoàn Viên lại mơ thấy khuôn mặt đầy máu của Kỷ Trường An, còn có khối ngọc bội kia.

“Ngươi trả mệnh cho ta, ngươi trả mệnh cho ta!” Kỷ Trường An đột nhiên bóp cổ Tống Đoàn Viên kêu lớn lên.

“A!” Tống Đoàn Viên cảm thấy chính mình bị nghẹn quá mức, mở mắt ra mới phát hiện là cánh tay Tống Tiếu Tiếu ôm ở trên cổ nàng.

“Đứa nhỏ này ngủ thật không thành thật!” Tống Đoàn Viên thở dài, nghiêng thân mình một chút, một cái giường đất nhỏ, nằm ba người, thật sự là quá chật, hơn nữa vừa nhắm mắt liền xuất hiện gương mặt dính máu của Kỷ Trường An kia, Tống Đoàn Viên lập tức đã không còn cảm thấy buồn ngủ, phủ thêm quần áo tính toán đi nhà xí.

Vừa ra buồng, Tống Đoàn Viên thiếu chút nữa đạp vào trên người một người, nàng bị dọa nhảy dựng, người nọ cũng bị dọa nhảy dựng.

“Ai?” Tống Đoàn Viên hô lên, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, mới thấy rõ là Tống Phúc Truyền – con trai út Tống gia.

Tống Phúc Truyền nằm ở trên ghế dài, trên người đắp một chiếc chăn bông rách.

“Sao con lại ngủ ở đây?” Tống Đoàn Viên sau đó mới nhớ lại, Tống Phúc Truyền vẫn luôn ngủ ở nhà chính, nguyên chủ nói con trai chắc nịch, nhưng lại vẫn luôn lưu trữ phòng cho lão nhị Tống Phúc Tin.

Chuyện này Tống Đoàn Viên vẫn luôn không nhớ lại, sớm biết như vậy, mấy ngày khi Tống Phúc Truyền chưa trở về, nàng đã bảo Tống Song Hỉ mang theo Tống Tiếu Tiếu đi đến phòng lão nhị ngủ rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Con đi vào phòng lão nhị ngủ đi!” Tống Đoàn Viên nói.

Tống Phúc Truyền sửng sốt một chút.

Trong phòng Tống Phúc Tin tất cả đều là chữ trước kia Tống Phúc Tin viết, nguyên chủ coi như bảo bối, mỗi một tờ giấy viết chữ đều cất giữ, xếp chỉnh chỉnh tề tề, khi không có việc liền cầm vào trong thôn khoe khoang, nói là về sau chờ lão nhị trúng Trạng Nguyên, đây đều là bạc.

Cho nên ngày thường, căn phòng kia đều khóa lại, ai cũng không thể tới gần.

“Nương……” Tống Phúc Truyền sửng sốt một chút, còn tưởng rằng chính mình ngủ mơ hồ, nghe không rõ.

“Mau đi đi, đừng nằm ở chỗ này như môn thần vậy!” Tống Đoàn Viên nói, đang muốn xoay người rời đi, lại nhớ ra sự tình chìa khóa, nàng lục từ tầng chót nhất của tủ chén, lấy chìa khóa ra ném cho Tống Phúc Truyền.

Nắm chìa khóa kia trong tay, Tống Phúc Truyền mới xác định chính mình không có nghe lầm.

“Con đắp chăn mới đi, mua là để dùng!” Tống Đoàn Viên lại lải nhải một câu, “Bằng không bị phong hàn còn phải tốn tiền điều trị!”

Tống Phúc Truyền nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên đạp lên màn đêm ra khỏi phòng, cảm thấy nương hắn thật sự giống như chồn tiên biến thành!

Tống Phúc Truyền mở khóa ra vào phòng Tống Phúc Tin.

Căn phòng này, hắn nằm mơ cũng muốn tiến vào, bởi vì nơi này để thứ đáng giá nhất Tống gia —— sách!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cha Tống trước kia là tú tài duy nhất trong thôn, lại là con trai của trưởng thôn, trong nhà giàu có, mua không ít sách.

Nhưng sách chỉ có lão tú tài và Tống Phúc Tin có thể chạm vào, hắn và đại ca không có tư cách chạm vào.

Đại ca không thích đọc sách, hắn lại thích, tuy rằng hắn thích, lại học không tốt, thi đồng sinh một lần không qua, lão tú tài liền từ bỏ hắn, đưa hắn vào cửa hàng đậu phụ.

Tống Phúc Truyền châm ngọn nến đọc sách một đêm, không có ngủ.

Tống Đoàn Viên đi nhà xí trở về, xách theo quần run lập cập đi tới, ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh Tống Phúc Truyền đọc sách bên cửa sổ, lập tức liền có chủ ý an trí đứa con trai út này.

Sáng sớm hôm sau, Tống Phúc Truyền dụi dụi mắt từ trong phòng ra tới.

“Nương!” Tống Phúc Truyền thấy Tống Đoàn Viên đang rửa mặt, ngoan ngoãn gọi một tiếng, giúp Tống Đoàn Viên cầm khăn rửa mặt.

Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua đôi mắt bị thâm quầng của đứa trẻ, thấp giọng nói: “Về sau đừng thức đêm đọc sách, cẩn thận làm hỏng mắt!”

Tống Phúc Truyền ngẩn ra, vội nói, “Nương, con không……”

Tống Đoàn Viên lau mặt đi vào nhà.

Tống Phúc Truyền cắn cắn môi, trong lòng thầm nghĩ, nương dù có thay đổi như thế nào, bản chất cũng sẽ không thay đổi, nương trước nay vẫn chưa từng coi trọng hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Lão Bà

Số ký tự: 0