Ác Mộng Sứ Đồ

Sương Lạ

2024-09-27 19:12:12

Lúc này mà vội vàng đáp ứng thì thật ngu ngốc, cũng sẽ khiến Hứa Túc sinh nghi, Dương Tiêu không trực tiếp trả lời, giữ khoảng cách mơ hồ như vậy sẽ giúp nắm được thế chủ động trong lần lôi kéo tiếp theo, mà bản thân cũng có thể moi được thêm nhiều manh mối về quy tắc kịch bản từ miệng Hứa Túc.

Lúc đó đối chiếu với lời Quảng Hồng Nghĩa nói, sẽ nắm chắc hơn nhiều.

"Rời khỏi nơi này trước đã." Dương Tiêu dẫn Hứa Túc rời khỏi bến đò tấp nập.

Hứa Túc ngoảnh đầu nhìn bến đò đông đúc, khó hiểu hỏi: "Chúng ta đến đây không phải là để hỏi thăm tin tức những người của gánh hát nhà họ Bạch sao?"

"Nghề đi biển kiêng kị rất nhiều, những thuyền trưởng này đều thờ Thủy Long Vương, kiêng kị nhất là nhắc đến chữ chìm, lật, nếu ở chỗ này hỏi thăm chuyện đắm thuyền 10 năm trước, người đông mắt tạp, một khi bị mấy tên quản sự biết được, sẽ rước họa vào thân." Dương Tiêu vừa đi vừa giải thích.

"Anh biết nhiều thật đấy!" Hứa Túc ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Dương Tiêu.

Hai người đến một bóng râm cách bến đò không xa, nơi này hơi bẩn thỉu, trên mặt đất cắm một tấm bảng gỗ, lưa thưa có vài người đàn ông cởi trần đang nghỉ ngơi.

Nhìn trang phục là biết ngay dân phu bến đò, nhưng những người này đều đã lớn tuổi, thân thể cũng không còn cường tráng, nhìn thấy Dương Tiêu cùng Hứa Túc đi tới liền ùa lên, "Ông chủ, ông chủ, ngài muốn khuân vác hàng sao? Thuyền nhà ai vậy?"

"Ông chủ đừng thấy tôi gầy, xương cốt rất chắc khỏe, không giống đám nhóc con bây giờ, nhìn thì lực lưỡng, nhưng toàn trốn việc!"

Nghe mấy câu, Hứa Túc cũng đã hiểu, đây đều là những bốc vác già ở bến đò không được chọn làm việc, nghề này sống dựa vào sức lực.

Nghe Dương Tiêu nói không có hàng, những người này cũng giải tán, Dương Tiêu đi thẳng đến trước một người đàn ông có vẻ ngoài già nua, người này ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt có chút đục ngầu.

"Hỏi chút chuyện."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn thấy mấy đồng bạc vụn Dương Tiêu lấy ra, ánh mắt đục ngầu của lão bốc vác bỗng chốc sáng rõ, đưa tay muốn chộp lấy, nhưng bị Dương Tiêu né tránh.

Lão bốc vác vội vàng bò dậy, hướng Dương Tiêu và Hứa Túc nặn ra một nụ cười tự cho là hiền lành, để lộ hàm răng vàng thiếu mất mấy chiếc, nịnh nọt nói: "Hai vị gia, có gì cứ hỏi, lão hủ tôi lăn lộn ở bến đò này gần 20 năm rồi, không có chuyện gì là tôi không biết."

"10 năm trước, ở bến đò Lão Ngưu Loan có một chiếc thuyền bị chìm, trên đó có người của gánh hát nhà họ Bạch, ông có biết chuyện này không?"

Nghe vậy sắc mặt nịnh nọt của lão bốc vác lập tức thay đổi, thậm chí còn có chút sợ hãi, "Cậu… cậu hỏi chuyện này làm gì?"

Nhìn thấy phản ứng của lão bốc vác, Dương Tiêu biết mình tìm đúng người, "Không liên quan đến ông, tiểu gia tôi tò mò, nếu ông có thể kể lại toàn bộ sự việc, số bạc này, là của ông!"

Lão bốc vác nhìn chằm chằm vào mảnh bạc vụn, sau đó lại nhìn Dương Tiêu, do dự hồi lâu rốt cục cắn răng đồng ý, "Được, tôi nói cho cậu, nhưng không thể nói ở chỗ này, nếu không…………………." Dương Tiêu biết lão bốc vác kiêng dè điều gì, gật đầu, sau đó ba người rời khỏi đây, tìm đến một nơi vắng vẻ ngồi xuống.

"Haizz," chuyện này mà cậu hỏi người khác chưa chắc họ đã biết, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, nhưng mà hồi đó chuyện này ồn ào lắm, cả một thuyền người, chẳng sống sót được mấy ai! Lão bốc vác thở dài một hơi.

"Để tôi nhớ xem nào, ngày đó là... là tháng Chín âm lịch năm Canh Dần, à không, là mùng sáu tháng Chín! Đúng đúng, là mùng sáu tháng Chín, tôi nhớ rất rõ, trưa ngày hôm đó tôi còn đi bốc một chuyến hàng cho hiệu vải Niên gia ở phía đông thành."

"Chuyện xảy ra vào lúc xế chiều, khi tôi vừa mới nhận được tiền công thì một đám người của gánh hát Bạch gia đã tới, lỉnh kỉnh đồ đạc lớn bé, vội vàng muốn lên thuyền ngay lập tức."

Nghe đến đây, Hứa Túc nhịn không được xen lời: "Ông có chắc chắn đó là những người của gánh hát Bạch gia không? Ông tận mắt nhìn thấy sao?"

Lão già trừng mắt: "Đương nhiên là tận mắt, chuyện này còn làm giả được nữa sao? Tuy bây giờ tôi nghèo khổ thế này, nhưng thời oai phong lúc trước tôi cũng là người có tiếng tăm ở bến đò, khi trong túi rủng rỉnh tôi hay đến Nghênh Khách Lâu nghe hát, mấy vị quản sự của gánh hát Bạch gia tôi đều quen mặt."

"Vậy ông cũng phải nhận ra Hỉ Yêu chứ, ông có thấy cô ấy không?" Dương Tiêu tiếp tục hỏi.

"Không thấy." Lão già lắc đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Túc liếc mắt nhìn Dương Tiêu, ý tứ rất rõ ràng, bởi vì đã tận mắt nhìn thấy đám người gánh hát Bạch gia vẫn còn sống trước lúc lên thuyền, điều này chứng tỏ bọn họ không phải là bị diệt khẩu ở phủ họ Phong.

"Ngoài những người của gánh hát Bạch gia ra, còn có ai đi cùng bọn họ không?" Dương Tiêu suy đoán có phải là do không tiện ra tay trong phủ họ Phong nên người của Phong gia đã bám theo lên thuyền hay không, suy cho cùng hôm đó là ngày cúng thất tuần của lão thái gia Phong gia, không tiện để phủ dính máu.

Lão già cười khổ: "Ôi chao, việc này sao nhớ được, khi ấy trời đã sắp tối rồi, tôi đây đâu dám bịa chuyện gạt hai vị."

"Ừ, ông nói tiếp đi." Thấy lão già này hình như khá thật thà, Dương Tiêu liền ném nửa thỏi bạc vụn qua, lão già vội vàng chụp lấy, cẩn thận bỏ vào miệng cắn thử, giây tiếp theo, cả khuôn mặt vui sướng hớn hở như hoa cúc nở rộ.

"Ây da, để tôi nhớ xem nào, sau đó tôi rời đi, quay về ngủ một giấc, đến tận hôm sau ra bến đò, thấy có rất nhiều người đang vây quanh, cả nha sai nha dịch đều đã tới, sau hỏi thăm mới biết được tối qua có thuyền chìm, chết rất nhiều người."

"Ngoài đám người của gánh hát Bạch gia ra, còn có một số quản sự trong mấy doanh trại quân đội gần đó, nghe nói chức vị còn không nhỏ, khi đó vụ việc ồn ào lắm, nha dịch ở nha môn tới bến đò tra xét rất lâu."

"Trong khoảng thời gian đó việc làm ăn của rất nhiều người phải tạm dừng lại, mấy vị thuyền chủ đã chi không ít tiền bạc muốn đút lót để thuyền của mình được phép ra khơi làm ăn, thế nhưng nha dịch vẫn nhất quyết không chịu."

Nói đến đây, lão già đột nhiên nhìn ngó xung quanh, sau đó hạ thấp giọng, vẻ mặt đầy thần bí, "Nhưng khi đó mọi người ngầm truyền tai nhau rằng chuyện này rất kỳ lạ, mang đầy quỷ dị."

"Hai người không chạy thuyền chắc là không rõ đâu, dòng nước ở bến đò Lão Ngưu Loan từ trước đến nay luôn rất yên bình, đáy nước cũng không có đá ngầm nào cả, bởi thế hầu như chưa từng xảy ra chuyện gì, hơn nữa hôm đó trời quang mây tạnh, không mưa cũng không sương mù, nhưng ngay khi chiếc thuyền vừa rời khỏi bến đò, đi tới chỗ nước sâu thì thời tiết bỗng nhiên thay đổi."

"Không chỉ mưa như trút nước mà còn đột ngột xuất hiện một màn sương mù dày đặc, tuy lúc đó tôi không có mặt ở đấy, nhưng về sau có nghe những phu khuân vác khác ở bến đò lúc ấy kể lại rằng sống hơn nửa đời người rồi mà chưa bao giờ chứng kiến ​​cảnh tượng sương mù kỳ lạ đến thế, bên trong màn sương ẩn chứa sắc xám chết chóc, ngay cả những chiếc đèn lồng treo trên thuyền cũng không nhìn rõ."

Nghe vậy, sắc mặt Dương Tiêu và Hứa Túc liền thay đổi, bởi đêm qua bọn họ vừa mới trải qua một màn sương mù kỳ quái tương tự như vậy, chưa kể đến trận mưa bất chợt lúc đó.

Thấy sắc mặt hai người thay đổi, lão phu khuân vác tưởng rằng do câu chuyện của mình đã dọa sợ họ, bèn nói thêm một cách thần bí: "Chuyện này vẫn chưa phải là đáng sợ nhất, nghe nói lúc ấy con thuyền kia bỗng nhiên dừng lại giữa dòng sông lớn, giống như bị thứ gì đó dưới sông kéo lại, sau đó thì chìm nghỉm, tốc độ chìm rất nhanh, trên thuyền có không ít tay bơi lội giỏi, nhưng cuối cùng chỉ có một người trốn thoát được".

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Mộng Sứ Đồ

Số ký tự: 0