Ác Nữ Trùng Sinh: Nghe Nói Ta Là Boss Phản Diện Mạt Thế
Chương 20
Thước Hàm
2024-03-14 00:40:37
Một khi cô ta không thể khống chế cảm xúc thì những vật phẩm bằng kim loại xung quanh sẽ tiến hành công kích loạn xạ.
Lúc nhỏ, Thu Dương từng bị một chiếc xe bay điên cuồng đuổi giết, bị dọa đến mức thức tỉnh dị năng hệ hỏa. Hơn nữa, cấp bậc ban đầu của dị năng cũng ở mức khá.
Thu Nguyệt cũng từng bị Thu Tinh dọa mấy lần, thậm chí còn phải nhập viện. Nhưng chị cả chẳng để tâm gì hết, sau khi xuất viện vẫn chơi cùng Thu Tinh.
Trái lại, sau khi Thu Tinh lớn liền bắt đầu ghét bỏ người chị yếu ớt không có dị năng này. Sau đó, cô ta không còn chơi cùng Thu Nguyệt nữa.
So với việc chơi cùng người khác, Thu Tinh thích đơn độc một mình hơn.
Càng lớn, tính tình của cô ta càng trở nên kỳ quặc. Cô ta không nói thì thôi, hể mở miệng liền có thể làm người khác tức chết.
Ở nhà họ Thu, cũng chỉ Thu Nguyệt có thể thân cận với cô ta một chút, ngay cả mẹ cũng không quản lý được Thu Tinh.
Đương nhiên, Thu Dương cũng chẳng làm gì được em gái mình. Nếu hai người bọn họ thật sự đánh nhau, thì một người phóng dao, một người phóng hỏa, đảm bảo sập nhà.
Hơn nữa, lúc trước đúng là Thu Dương đã làm sai. Giờ đuối lý thế này, nên cũng chẳng dám cãi em gái. Cuối cùng hắn ta đành buồn bực nói: “Nếu em định nấu cơm thì để anh gọi mấy đứa nhỏ dậy.”
Thu Dương vừa dứt lời, định chuồn khỏi phòng bếp thì Thu Tinh lại đột nhiên nói: “Giờ chị cả không tiện đi lại, anh nên liên lạc với cha đi, nói cha tìm bác sĩ điều trị cho chị ấy.”
Thu Dương hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, sao chuyện gì nó cũng biết vậy.
Thu Tinh nói tiếp: “Thôi bỏ đi, anh vô dụng lắm, chẳng thà để em dẫn chị cả qua đại học X còn hơn.”
Thu Dương vội vàng nói: “Em đừng có làm bậy.”
Thu Tinh liếc hắn một cái, dao nĩa xung quanh liền bắt đầu nhấp nhô lên xuống. Hiển nhiên, lúc này cô ta chẳng muốn nghe ý kiến của bất cứ ai.
Sáng sớm nên Thu Dương cũng không muốn tranh cãi với cô ta, đành nói: “Hay là em hỏi ý của chị cả trước đi.”
Thu Tinh càng giận: “Còn hỏi ý của chị cả? Ba tháng nay cha không gửi tiền lương, chị cả chỉ có thể lấy tiền bồi thường của mẹ chi tiêu trong nhà. Nhưng lại sợ bệnh cũ của Tiểu Tứ tái phát, mấy hôm nay chị ấy buồn tới mức ăn không ngon ngủ không yên. Cuộc sống gian nan như vậy, còn tiếp tục để làm gì. Nếu cha không muốn xuất hiện, thì em có cách để ông ấy phải đến gặp chúng ta.” Trong lời nói còn mang theo chút cay độc.
Lúc nhỏ, Thu Dương từng bị một chiếc xe bay điên cuồng đuổi giết, bị dọa đến mức thức tỉnh dị năng hệ hỏa. Hơn nữa, cấp bậc ban đầu của dị năng cũng ở mức khá.
Thu Nguyệt cũng từng bị Thu Tinh dọa mấy lần, thậm chí còn phải nhập viện. Nhưng chị cả chẳng để tâm gì hết, sau khi xuất viện vẫn chơi cùng Thu Tinh.
Trái lại, sau khi Thu Tinh lớn liền bắt đầu ghét bỏ người chị yếu ớt không có dị năng này. Sau đó, cô ta không còn chơi cùng Thu Nguyệt nữa.
So với việc chơi cùng người khác, Thu Tinh thích đơn độc một mình hơn.
Càng lớn, tính tình của cô ta càng trở nên kỳ quặc. Cô ta không nói thì thôi, hể mở miệng liền có thể làm người khác tức chết.
Ở nhà họ Thu, cũng chỉ Thu Nguyệt có thể thân cận với cô ta một chút, ngay cả mẹ cũng không quản lý được Thu Tinh.
Đương nhiên, Thu Dương cũng chẳng làm gì được em gái mình. Nếu hai người bọn họ thật sự đánh nhau, thì một người phóng dao, một người phóng hỏa, đảm bảo sập nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, lúc trước đúng là Thu Dương đã làm sai. Giờ đuối lý thế này, nên cũng chẳng dám cãi em gái. Cuối cùng hắn ta đành buồn bực nói: “Nếu em định nấu cơm thì để anh gọi mấy đứa nhỏ dậy.”
Thu Dương vừa dứt lời, định chuồn khỏi phòng bếp thì Thu Tinh lại đột nhiên nói: “Giờ chị cả không tiện đi lại, anh nên liên lạc với cha đi, nói cha tìm bác sĩ điều trị cho chị ấy.”
Thu Dương hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, sao chuyện gì nó cũng biết vậy.
Thu Tinh nói tiếp: “Thôi bỏ đi, anh vô dụng lắm, chẳng thà để em dẫn chị cả qua đại học X còn hơn.”
Thu Dương vội vàng nói: “Em đừng có làm bậy.”
Thu Tinh liếc hắn một cái, dao nĩa xung quanh liền bắt đầu nhấp nhô lên xuống. Hiển nhiên, lúc này cô ta chẳng muốn nghe ý kiến của bất cứ ai.
Sáng sớm nên Thu Dương cũng không muốn tranh cãi với cô ta, đành nói: “Hay là em hỏi ý của chị cả trước đi.”
Thu Tinh càng giận: “Còn hỏi ý của chị cả? Ba tháng nay cha không gửi tiền lương, chị cả chỉ có thể lấy tiền bồi thường của mẹ chi tiêu trong nhà. Nhưng lại sợ bệnh cũ của Tiểu Tứ tái phát, mấy hôm nay chị ấy buồn tới mức ăn không ngon ngủ không yên. Cuộc sống gian nan như vậy, còn tiếp tục để làm gì. Nếu cha không muốn xuất hiện, thì em có cách để ông ấy phải đến gặp chúng ta.” Trong lời nói còn mang theo chút cay độc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro