Ác Nữ Trùng Sinh: Nghe Nói Ta Là Boss Phản Diện Mạt Thế
Chương 24
Thước Hàm
2024-03-14 00:40:37
Chỉ có em Tư như một cái bóng, trầm mặc ngồi một bên, hoàn toàn tách mình khỏi khung cảnh náo nhiệt xung quanh.
Thu Nguyệt nhìn thấy, lại nói với Thu Tinh: “Sữa chua chị đặt hôm trước đã giao đến chưa? Em Tư không uống sữa được, ăn sữa chua thì không sao đâu. Phải bồi bổ cho em ấy.”
Nghe vậy, một trong hai bé sinh đôi vội đứng lên xung phong làm việc: “Để em ra ngoài xem thử, nếu sữa chua đến, sẽ mang cho anh Tư ngay.”
Dứt lời, cậu bé lập tức lao thẳng ra ngoài sân.
Thu Tinh hừ một tiếng, rồi nói với Thu Nguyệt: “Chị có nhiều đàn em vậy rồi sao còn cố ý bắt em làm giúp chị?”
Thu Nguyệt mặc kệ thái độ của cô ta, chỉ cười nói: “Trong nhà này, tính em cẩn thận nhất, cũng đáng tin nhất, có chuyện thì đương nhiên nghĩ đến em rồi.”
Thu Tinh lại nói: “Nếu thấy em đáng tin như vậy thì chiều nay chị phải theo em. Chị hiếu thảo không muốn làm phiền ông ấy, nhưng ai chăm sóc cho chị đây?”,
Thu Nguyệt im lặng một lúc, Thu Dương muốn khuyên Thu Tinh vài câu, nhưng lại thấy giá sắt sau lưng Thu Tinh bắt đầu bay lơ lửng, đành im luôn.
Không thể không nói, Thu Tinh đúng là một quả bom lớn. Cũng chỉ có người vô tư như chị Thu Nguyệt, mới thân thiết với cô ta như vậy thôi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mấy anh em trong nhà liền chuẩn bị đồ đi học. Đương nhiên, Thu Nguyệt phải xin phép ở nhà dưỡng bệnh.
Trước khi đi, Thu Nguyệt còn lặng lẽ dặn dò Thu Dương, rảnh rỗi nhớ đến trông chừng cặp song sinh và em tư một chút, đừng để mấy đứa trẻ khác coi thường bọn họ.
Thu Dương chỉ thấy chị mình còn lo xa hơn mẹ, nhưng cũng gật đầu đáp ứng.
Thu Tinh đột nhiên ngắt lời: “Chị đừng bận tâm chuyện này nữa, thế lực của bọn nó tốt lắm, để em xem thử, ai dám bắt nạt người nhà họ Thu? Với lại, chị đang bị thương, lo mà nghỉ ngơi đi. Còn chuyện cơm trưa, cơm chiều, để em về nấu cho.”
Thu Nguyệt gật đầu đồng ý, lại dặn dò mấy đứa nhỏ khác phải ngoan ngoan ăn hết bữa trưa, đừng vì tiết kiệm tiền mà nhịn, chuyện tiền bạc cứ để cô lo.
Cứ như vậy, mấy anh em nhà họ Thu đều lên đường, chỉ còn lại Thu Nguyệt ở nhà.
Thu Nguyệt nhìn thấy, lại nói với Thu Tinh: “Sữa chua chị đặt hôm trước đã giao đến chưa? Em Tư không uống sữa được, ăn sữa chua thì không sao đâu. Phải bồi bổ cho em ấy.”
Nghe vậy, một trong hai bé sinh đôi vội đứng lên xung phong làm việc: “Để em ra ngoài xem thử, nếu sữa chua đến, sẽ mang cho anh Tư ngay.”
Dứt lời, cậu bé lập tức lao thẳng ra ngoài sân.
Thu Tinh hừ một tiếng, rồi nói với Thu Nguyệt: “Chị có nhiều đàn em vậy rồi sao còn cố ý bắt em làm giúp chị?”
Thu Nguyệt mặc kệ thái độ của cô ta, chỉ cười nói: “Trong nhà này, tính em cẩn thận nhất, cũng đáng tin nhất, có chuyện thì đương nhiên nghĩ đến em rồi.”
Thu Tinh lại nói: “Nếu thấy em đáng tin như vậy thì chiều nay chị phải theo em. Chị hiếu thảo không muốn làm phiền ông ấy, nhưng ai chăm sóc cho chị đây?”,
Thu Nguyệt im lặng một lúc, Thu Dương muốn khuyên Thu Tinh vài câu, nhưng lại thấy giá sắt sau lưng Thu Tinh bắt đầu bay lơ lửng, đành im luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể không nói, Thu Tinh đúng là một quả bom lớn. Cũng chỉ có người vô tư như chị Thu Nguyệt, mới thân thiết với cô ta như vậy thôi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mấy anh em trong nhà liền chuẩn bị đồ đi học. Đương nhiên, Thu Nguyệt phải xin phép ở nhà dưỡng bệnh.
Trước khi đi, Thu Nguyệt còn lặng lẽ dặn dò Thu Dương, rảnh rỗi nhớ đến trông chừng cặp song sinh và em tư một chút, đừng để mấy đứa trẻ khác coi thường bọn họ.
Thu Dương chỉ thấy chị mình còn lo xa hơn mẹ, nhưng cũng gật đầu đáp ứng.
Thu Tinh đột nhiên ngắt lời: “Chị đừng bận tâm chuyện này nữa, thế lực của bọn nó tốt lắm, để em xem thử, ai dám bắt nạt người nhà họ Thu? Với lại, chị đang bị thương, lo mà nghỉ ngơi đi. Còn chuyện cơm trưa, cơm chiều, để em về nấu cho.”
Thu Nguyệt gật đầu đồng ý, lại dặn dò mấy đứa nhỏ khác phải ngoan ngoan ăn hết bữa trưa, đừng vì tiết kiệm tiền mà nhịn, chuyện tiền bạc cứ để cô lo.
Cứ như vậy, mấy anh em nhà họ Thu đều lên đường, chỉ còn lại Thu Nguyệt ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro