Ác Nữ Trùng Sinh: Nghe Nói Ta Là Boss Phản Diện Mạt Thế
Chương 28
Thước Hàm
2024-03-14 00:40:37
Lại nói tiếp, nhà họ Thu có bảy người con gái, nhưng chỉ có Thu Nguyệt là giống mẹ nhất. Năm đó mẹ bọn họ chính là mỹ nhân nổi danh nhất thành phố Thâm Uyên, bằng không một dị năng giả tám cấp như ba bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm thanh danh và nguy hiểm mà cưới mẹ bọn họ về.
Bây giờ tuổi Thu Nguyệt càng lúc càng lớn, lại không có dị năng trong người. Một khi việc này bị vạch trần thì chắc chắn lời người tốt xấu gì cũng sẽ đánh chủ ý với Thu Nguyệt. Khi đó thì phiền phức rồi.
Thu Tinh âm thầm tính toán trong lòng, vẫn là phải mau chóng gặp ba một lần. Mặc kệ nói như thế nào, bây giờ ông ta vẫn chưa có chết lại trốn đi mặc kệ con cái, làm cha kiểu gì thế này?
Nghe Thu Tinh nói xong, cả người Thu Nguyệt đều cảm thấy bất ổn. Cô sợ một ngày nào đó tan học sẽ bị một đám côn đồ chặn lại. Chuyện đã tới nước này nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, không bằng đi cầu cứu. Nghĩ tới đây, Thu Nguyệt liền mở miệng nói.
“Buổi chiều không phải em không có tiết sao, chúng ta mau ăn cơm, sau đó đi gặp ba đi, rồi kể chuyện trong nhà cho ba nghe.”
Đương nhiên Thu Tinh đồng ý: "Em đến lớp dị năng tiếp nhận huấn luyện, trước đó cũng đi qua văn phòng của ba, những học sinh kia của ba cũng biết em, chúng ta trực tiếp tìm đi qua là được."
Thu Nguyệt gật đầu, hai người không nói chuyện phiếm nữa, mỗi người đều mang tâm sự riêng của mình ăn bữa cơm trưa này.
Đến buổi chiều, Thu Nguyệt thay một bộ quần áo khác. Nhưng sức khỏe của cô thật sự không tốt, cho dù buổi sáng đã ngủ bù một giấc, nhưng dưới vành mắt vẫn có chút xanh tím, sắc mặt cũng tái nhợt khó coi.
Cứ như vậy, sức sống cả người lại giảm xuống vài phần, thoạt nhìn rất nhu nhược yếu ớt.
Thu Nguyệt ghét nhất bộ dạng này nên cô liền muốn tìm hộp trang điểm của mẹ ra che giấu một chút.
Nhưng Thu Tinh lại nói: "Vốn là người bị thương mà còn che giấu cái gì. Nên để cho ba nhìn kỹ, con gái đầu của ông đã biến thành cái dạng gì, ông làm ba thì cũng cần có chút trách nhiệm chứ?”
Bây giờ tuổi Thu Nguyệt càng lúc càng lớn, lại không có dị năng trong người. Một khi việc này bị vạch trần thì chắc chắn lời người tốt xấu gì cũng sẽ đánh chủ ý với Thu Nguyệt. Khi đó thì phiền phức rồi.
Thu Tinh âm thầm tính toán trong lòng, vẫn là phải mau chóng gặp ba một lần. Mặc kệ nói như thế nào, bây giờ ông ta vẫn chưa có chết lại trốn đi mặc kệ con cái, làm cha kiểu gì thế này?
Nghe Thu Tinh nói xong, cả người Thu Nguyệt đều cảm thấy bất ổn. Cô sợ một ngày nào đó tan học sẽ bị một đám côn đồ chặn lại. Chuyện đã tới nước này nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, không bằng đi cầu cứu. Nghĩ tới đây, Thu Nguyệt liền mở miệng nói.
“Buổi chiều không phải em không có tiết sao, chúng ta mau ăn cơm, sau đó đi gặp ba đi, rồi kể chuyện trong nhà cho ba nghe.”
Đương nhiên Thu Tinh đồng ý: "Em đến lớp dị năng tiếp nhận huấn luyện, trước đó cũng đi qua văn phòng của ba, những học sinh kia của ba cũng biết em, chúng ta trực tiếp tìm đi qua là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu Nguyệt gật đầu, hai người không nói chuyện phiếm nữa, mỗi người đều mang tâm sự riêng của mình ăn bữa cơm trưa này.
Đến buổi chiều, Thu Nguyệt thay một bộ quần áo khác. Nhưng sức khỏe của cô thật sự không tốt, cho dù buổi sáng đã ngủ bù một giấc, nhưng dưới vành mắt vẫn có chút xanh tím, sắc mặt cũng tái nhợt khó coi.
Cứ như vậy, sức sống cả người lại giảm xuống vài phần, thoạt nhìn rất nhu nhược yếu ớt.
Thu Nguyệt ghét nhất bộ dạng này nên cô liền muốn tìm hộp trang điểm của mẹ ra che giấu một chút.
Nhưng Thu Tinh lại nói: "Vốn là người bị thương mà còn che giấu cái gì. Nên để cho ba nhìn kỹ, con gái đầu của ông đã biến thành cái dạng gì, ông làm ba thì cũng cần có chút trách nhiệm chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro