Ác Nữ Trùng Sinh: Nghe Nói Ta Là Boss Phản Diện Mạt Thế
Chương 8
Thước Hàm
2024-03-14 00:40:37
Cho đến khi nhìn thấy Hỏa Diễm tới gần, Thu Nguyệt đã đạt đến giới hạn cuối cùng của mình.
Chỉ là nếu bây giờ chọn từ bỏ, tất cả cố gắng lúc trước đều chỉ là uổng phí. Hơn nữa một khi có khởi đầu này, giấc mộng đáng sợ kia sẽ từng chút từng chút biến thành hiện thực.
Thu Nguyệt đột nhiên nhớ tới, khi còn bé, mẹ từng lén lái xe đưa cô đi chơi.
Mẹ từng nói với khuôn mặt tiếc nuối: “Thật ra mẹ cũng muốn ra ngoài thành phố chơi, cho dù là lái xe đến nơi rộng hơn cũng tốt. Mẹ vốn giỏi nhất là lái xe, chỉ tiếc là không thể thức tỉnh dị năng.”
Đến bây giờ, Thu Nguyệt mới chậm rãi cảm nhận được sự tiếc nuối của mẹ. Người không thức tỉnh được dị năng, ngay cả tận sức lái xe bay cũng không được phép.
Có lẽ, trận đấu lần này chính là lần cuối cùng Thu Nguyệt được thỏa sức lái xe bay.
Chính bởi vì vậy, cô càng không muốn bỏ cuộc. Có lẽ trận đấu riêng tư này sẽ trở thành thời khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời Thu Nguyệt. Cô chắc chắn sẽ không để mình nuối tiếc.
Chỉ còn một bước cuối cùng, Thu Nguyệt dứt khoát nhắm hai mắt lại, ngừng suy nghĩ nữa, cố hình dung ra đoạn đường cuối cùng.
Cô tránh qua tảng đá bắn lên mặt đường, sau đó tiếp tục xông về phía trước, xông về phía trước.
Cùng lúc đó, trên người Thu Nguyệt bốc lên một loại khí phách chưa từng có.
Khi chỉ còn cách năm mét, tất cả mọi người cảm thấy nhất định Thu Nguyệt bị chuột rút, quên mất cách phanh lại.
Cách bốn mét, Thu Nguyệt vẫn không chủ động dừng xe như người khác nghĩ. Có người đã bắt đầu suy đoán, có lẽ là Thu Nguyệt người mang dị năng hệ tinh thần hiếm gặp, có sức tập trung và sức khống chế đáng sợ.
Khoảng cách giữa hai xe vẫn không ngừng rút ngắn, ba mét... Sắp đụng phải nhau rồi!
Lúc này biểu cảm của Hỏa Diễm đã sớm thay đổi, không còn là dáng vẻ cà lơ phất phơ ban nãy, ngược lại mang theo vẻ nghiêm túc cố chấp xưa nay chưa từng có.
Trong lòng người vây xem nhảy nhót không ngừng, đã rất lâu rồi bọn họ chưa được xem một trận kịch liệt như vậy. Chưa đến phút cuối cùng, căn bản không thể phân thắng bại.
Khoảng cách hai mét rưỡi, cuối cùng Hỏa Diễm là người chọn dừng xe trước, xe đi tiếp nửa mét rồi dừng.
Chỉ là nếu bây giờ chọn từ bỏ, tất cả cố gắng lúc trước đều chỉ là uổng phí. Hơn nữa một khi có khởi đầu này, giấc mộng đáng sợ kia sẽ từng chút từng chút biến thành hiện thực.
Thu Nguyệt đột nhiên nhớ tới, khi còn bé, mẹ từng lén lái xe đưa cô đi chơi.
Mẹ từng nói với khuôn mặt tiếc nuối: “Thật ra mẹ cũng muốn ra ngoài thành phố chơi, cho dù là lái xe đến nơi rộng hơn cũng tốt. Mẹ vốn giỏi nhất là lái xe, chỉ tiếc là không thể thức tỉnh dị năng.”
Đến bây giờ, Thu Nguyệt mới chậm rãi cảm nhận được sự tiếc nuối của mẹ. Người không thức tỉnh được dị năng, ngay cả tận sức lái xe bay cũng không được phép.
Có lẽ, trận đấu lần này chính là lần cuối cùng Thu Nguyệt được thỏa sức lái xe bay.
Chính bởi vì vậy, cô càng không muốn bỏ cuộc. Có lẽ trận đấu riêng tư này sẽ trở thành thời khắc rực rỡ nhất trong cuộc đời Thu Nguyệt. Cô chắc chắn sẽ không để mình nuối tiếc.
Chỉ còn một bước cuối cùng, Thu Nguyệt dứt khoát nhắm hai mắt lại, ngừng suy nghĩ nữa, cố hình dung ra đoạn đường cuối cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tránh qua tảng đá bắn lên mặt đường, sau đó tiếp tục xông về phía trước, xông về phía trước.
Cùng lúc đó, trên người Thu Nguyệt bốc lên một loại khí phách chưa từng có.
Khi chỉ còn cách năm mét, tất cả mọi người cảm thấy nhất định Thu Nguyệt bị chuột rút, quên mất cách phanh lại.
Cách bốn mét, Thu Nguyệt vẫn không chủ động dừng xe như người khác nghĩ. Có người đã bắt đầu suy đoán, có lẽ là Thu Nguyệt người mang dị năng hệ tinh thần hiếm gặp, có sức tập trung và sức khống chế đáng sợ.
Khoảng cách giữa hai xe vẫn không ngừng rút ngắn, ba mét... Sắp đụng phải nhau rồi!
Lúc này biểu cảm của Hỏa Diễm đã sớm thay đổi, không còn là dáng vẻ cà lơ phất phơ ban nãy, ngược lại mang theo vẻ nghiêm túc cố chấp xưa nay chưa từng có.
Trong lòng người vây xem nhảy nhót không ngừng, đã rất lâu rồi bọn họ chưa được xem một trận kịch liệt như vậy. Chưa đến phút cuối cùng, căn bản không thể phân thắng bại.
Khoảng cách hai mét rưỡi, cuối cùng Hỏa Diễm là người chọn dừng xe trước, xe đi tiếp nửa mét rồi dừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro